Bác Định là cán bộ chi cục thuế vừa về hưu tháng 9/2012. Trông bác ấy đạo mạo, trí thức. Bác ấy ở cùng vợ chồng con trai và cháu nội trong ngôi nhà giàn hoa giấy rực rỡ. Cứ vào chiều thứ 3, 5, 7 là bác ấy mặc quần áo thể thao trắng tinh, lái xe đi đánh tennis.
Cách nhà bác Định hai nhà là nhà cô Hằng. Cô ấy người Sóc Sơn, thuê nhà buôn đồng nát, chồng chạy xe ôm. Cô Hằng người nhỏ, gầy và đen. Nhưng cô ấy có hàm răng rất trắng. Mình nhận ra điều này vì cô ấy rất hay chào hỏi mọi người. Cô Hằng vì buôn đồng nát nên nhà cửa bộn bề, trông lam lũ.
Cô Hằng có hai thằng con trai. Đứa lớn 6 tuổi, đứa bé hai tuổi rưỡi. Chúng không mặc nhiều quần áo đẹp, nhưng trông vẫn mũm mĩm, vì chúng như bông lúa củ khoai, hồn nhiên ăn và lớn.
Đứa bé nhà cô Hằng tên Khang, cùng tuổi với bé Gia Linh, cháu nội bác Định.
Chiều nay bé Khang và bé Gia Linh cùng chơi trên vỉa hè. Chẳng biết tranh giành nhau thế nào mà bé Khang đẩy bé Gia Linh ngã ngồi xuống đất. Bé Linh oà khóc. Chiếc váy trắng bị bẩn hết phía sau. Cả cô Hằng và bác Định cùng nhìn thấy. Cô Hằng quát: "Khang!". Bác Định thì chạy vội đến đỡ Gia Linh. Khang sợ quá chạy về nhà mình.
Cô Hằng đi vào nhà mắng Khang:
_Tại sao lại đánh bạn?
Khang không nói gì, sợ sệt nhìn mẹ. Cô Hằng bắt Khang chìa tay ra rồi đánh vào đó:
_ Lần sau không được đánh bạn, nghe chưa. Bây giờ đi sang xin lỗi Linh.
Thấy Khang chần chừ, chưa đi. Cô Hằng lại quát::
_ Có đi sang xin lỗi Linh không? Hay lại muốn ăn thêm roi?
Cô Hằng bắt thằng anh dẫn em sang nhà ông Định.
Bé Khang vừa đi vừa mếu. Chỉ tí tẹo sau đã thấy quay về ,khóc, nước mắt giàn giụa.
Cô Hằng ngạc nhiên:
_ Sao?
Cu anh trả lời:
_ Ông Định tát em. Em vừa vào, ông vừa tát vừa quát "Sao mày đánh nó"
Trên má Khang còn hằn vết đỏ.
Cô Hằng ứa nước mắt kể với hàng xóm:
- . Tại em. Biết thế em không bắt nó phải sang xin lỗi... Em ân hận và thương con quá...
Những người hàng xóm ngỡ ngàng. Có lẽ họ sẽ về dặn con cháu không chơi với Gia Linh nữa.
Không biết Gia Linh có buồn không?
Trẻ con thì chỉ là trẻ con thôi. Làm sao chúng biết được nguyên do....
Tự dưng thấy buồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét