Nét chiều đã chạm khẽ môi
Khoé buồn đã khắc phiá đuôi mắt cười
Bàn tay nhặt cánh lá rơi
Đã đầy gần kín ngón đời xanh xao
Hạnh phúc như tấm lụa đào
Khoác lên chưng diện chỗ nào người đông...
Điểm danh xúc cảm, ngập ngừng
Vẫn riêng một góc chưa từng gọi tên!
***
Bâng khuâng nghe gió qua thềm
Nắng lao xao nhắc nẻo quên tìm về...
NTU 102012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét