Ta sẽ khóc thương mây hay núi
Núi cô đơn chẳng cúi nổi đầu
Trăm năm găng mắc tơ sầu
Chôn chân một chỗ quên mầu thời gian....
Còn mây quá đỗi dịu dàng
Ấp ôm bao bọc nồng nàn giấc êm
Mong manh sương khói qua thềm
Dễ rơi nước mắt làm mềm bờ vai....
Thương mây, thương núi, thương ai?
Mà ta thổn thức... khóc hoài..... giấc xưa.....!
(NTU)
Núi cô đơn chẳng cúi nổi đầu
Trăm năm găng mắc tơ sầu
Chôn chân một chỗ quên mầu thời gian....
Còn mây quá đỗi dịu dàng
Ấp ôm bao bọc nồng nàn giấc êm
Mong manh sương khói qua thềm
Dễ rơi nước mắt làm mềm bờ vai....
Thương mây, thương núi, thương ai?
Mà ta thổn thức... khóc hoài..... giấc xưa.....!
(NTU)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét