"Người ta tuổi Ngọ tuổi Mùi"...
Câu này mình đã nghe từ lâu.
Thêm cả câu "Cùng tuổi nằm duỗi mà ăn" nữa.
Đó là những câu tướng số quen thuộc như một mệnh đề.
Thế nhưng mà với em thì dường như ngược lại. Số phận chừa em ra chăng?
Em sinh năm 1979. Kỷ Mùi. Một cô sơn nữ của thị trấn Đu - Thái Nguyên, nhưng quê gốc em ở Nam Định.
Người chồng đầu tiên hơn em 3 tuổi. Sinh năm 1976. Em lấy chồng sớm, có con sớm và theo chồng về thành phố Thái Nguyên học nghề làm tóc. Nhưng khi con trai được 4 tuổi thì ly hôn vì anh chồng nghiện ngập.
Em đưa con về nhà ngoại rồi xuống Hà Nội làm thuê cho một cửa hàng tóc. Và ở đây, em gặp người chồng thứ 2.
Người này cùng sinh năm 1979. Có một đời vợ nhưng chưa có con. Gia đình anh này mới đầu đã không đồng ý vì nghề nghiệp của em. Sau rồi càng phản đối quyết liệt khi biết lý lịch của em. Nhưng tình yêu đã vượt qua được trở ngại. Em đã có một đám hỏi, đám cưới, tuy không rình rang nhưng đầy đủ thủ tục. Em kể ngày chồng em nhờ người lên ăn hỏi, em đã nói với bố mẹ rồi mà ông bà vẫn không tin, bảo là " Thằng ấy nó lừa đấy. Dân Hà Nội ai người ta lấy mày." Thế rồi ông lo việc của ông, bà làm việc của bà, coi như không có chuyện gì xảy ra. Đến khi thấy một đoàn 5 người tiến vào nhà thì mới tá hoả, ngỡ ngàng, quýnh quáng tin là thật.
Chồng em đã có một ngôi nhà xây từ ngày còn ở với vợ cũ. Nhưng khi lấy em rồi chả hiểu tính toán sao hai vợ chồng lại bán nhà lên Thái Nguyên. Với số tiền đó, hai vợ chồng mua được nhà, em mở lại nghề làm đầu, chồng mua một chiếc xe ô tô con. Cuộc sống của vợ chồng em gần như vương giả hay ít ra nó cũng thuộc một đẳng cấp khác so với mặt bằng khu dân cư em đang sống.
Mọi chuyện bắt đầu khi chồng em mang về nhà một con chó becgiê rất to. Những buổi chiều rảnh, chủ dắt chó sang sân bóng tập. Nhìn chó với người tập bóng, không cứ trẻ con mà cả người lớn cũng thích. Mấy cậu sinh viên thường ngày cũng hay vào đùa với nó.
Hôm đó không hiểu tại sao con becgiê dở chứng. Khi một cậu sinh viên tranh bóng với nó, nó bất ngờ tấn công. Cú đớp ngay vùng kín khiến cậu sinh viên ngất xỉu. Đưa vội vào bệnh viên Đa Khoa sơ cứu rồi chuyển về Hà Nội. Quá bàng hoàng và giận dữ, chồng em điện về bảo đập chết con chó ấy đi. Thế là số phận con becgiê ấy được định đoạt.
Vụ đấy chi phí thuốc men, bồi thường hết gần hai trăm triệu đồng mà vợ chồng em vẫn phải mang một nỗi áy náy lớn với tương lai của cậu sinh viên ấy.
Chiếc xe ô tô con được bán đi để trang trải. Sau đó một thời gian vợ chồng em thế chấp căn nhà đang ở vay tiền ngân hàng mua một chiếc xe du lịch 16 chỗ chở khách và cho thuê. Được vài tháng thì đen đủi gây tai nạn khiến một cụ già bị gẫy chân. Vừa giải quyết đền bù xong thì lại gặp rắc rối khác. Chiếc xe của em cho người ta thuê, người ta không chở khách mà chở gỗ lậu. Khi bị bắt, kẻ thuê xe đã bỏ của chạy lấy người. Và thế là chồng em lãnh đủ. Tổng hợp các loại tiền trong vụ này coi như gần hết chiếc xe ấy.
Tay trắng, nợ nần chồng chất, vợ chồng em bán nhà trang trải rồi về Nam Định, quê ngoại ở cùng mẹ vì sau khi bố em mất, đưa di cốt về quê, mẹ em đã chuyển về quê ở.
Thế nhưng đen đủi vẫn không dừng lại đó.
Khi chuyển nhà, chồng em mượn bạn một chiếc xe tải để chở đồ. Khi về đến quê đã đỗ xe trái chiều ngay trước cửa nhà để chuyển đồ xuống. Bình thường thì chả sao, vì con đường liên xã cũng vắng, lại là ban ngày ban mặt hẳn hoi. Ấy thế mà tai nạn vẫn xảy ra. Một người đi xe máy đã đầm sầm vào đầu xe ô tô đang đỗ.
Thế là đồ đạc để ngổn ngang đấy. Người thì theo nạn nhân vào viện, người thì hầu chuyện công an.
Xe ô tô bị giữ. Không dám gọi điện thoại, hai vợ chồng đi xe máy lên Thái Nguyên trình bày với người bạn chủ xe. Ông bạn nổi trận lôi đình. Hai vợ chồng lại quay xe về ngay trong đêm, gồng mình gánh chịu hậu quả.
Tiếp tục sau đó em đi xe máy bị một con chó bất ngờ lao vào xe. Em ngã sóng xoài và phải thay một chiếc răng cửa.
Bây giờ thì hai vợ chồng em lại đang thuê nhà ở Hà Nội rồi.
Nghe câu chuyện về em mình cứ ám ảnh mãi.Vận dụng vào mấy câu như tục ngữ trên kia thì chẳng đúng tẹo nào. Em tuổi Mùi, vợ chồng cùng tuổi, cùng thu vén chịu khó lam làm mà sao vất vả thế. Lại đổ cho số phận thôi.
Mình thấy mọi khổ đau, bất trắc ở đời đều được người ta an ủi động viên nhau rằng "thôi, âu đó là số phận". Hình như an ủi nhau như thế, người ta thanh thản đi rất nhiều.
Và ngay cả mình cũng thế thôi, mỗi khi có điều không vui gì đó xảy ra, mình đều vin vào hai chữ số phận mà tự an ủi. Và rồi so sánh mình với những người khác theo kiểu " Trông lên thì chẳng bằng ai. Trông xuống lại thấy chẳng ai bằng mình".
Ờ, AQ được như thế cũng tốt rồi, nhỉ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét