Anh!
Nỗi nhớ của em dài theo suốt bốn mùa
Đông se sắt đợi xuân về nảy hạt
Hạ nồng nàn giục thu về khao khát
Một khoảng trời...một nỗi nhớ mong manh....
Em biết phía anh vời vợi màu xanh
Em biết phía mình âm u mây xám.
Em biết phía anh tương lai bừng sáng
Em biết phía mình quá khứ mù sương!
Em thắt lòng khi gặp anh trên đường
Mà không dám song hành cùng một bước
Em lùi lại để nhìn anh phía trước
Nâng trên tay những hạt bụi vô tình!
Đi hết câu thơ ta sẽ gặp lại mình
Bao hao khuyết rã rời trong thực tại
Mây vương tóc nhắc đường đời xa ngái
Thả thơ tình ru những bước chông chênh !!!
Nỗi nhớ của em dài theo suốt bốn mùa
Đông se sắt đợi xuân về nảy hạt
Hạ nồng nàn giục thu về khao khát
Một khoảng trời...một nỗi nhớ mong manh....
Em biết phía anh vời vợi màu xanh
Em biết phía mình âm u mây xám.
Em biết phía anh tương lai bừng sáng
Em biết phía mình quá khứ mù sương!
Em thắt lòng khi gặp anh trên đường
Mà không dám song hành cùng một bước
Em lùi lại để nhìn anh phía trước
Nâng trên tay những hạt bụi vô tình!
Đi hết câu thơ ta sẽ gặp lại mình
Bao hao khuyết rã rời trong thực tại
Mây vương tóc nhắc đường đời xa ngái
Thả thơ tình ru những bước chông chênh !!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét