Mượn thơ bắc chiếc cầu phao
Chưa bềnh đã bõm, chưa nhào đã xô
Níu dây, cố bước sang bờ
Tròng trành con chữ, vật vờ tứ câu
Nào ai đo được nông sâu
Nào ai đếm được bể dâu kiếp người
May thì vớt được nụ cười
Rủi thì nhặt được những lời thở than
Sang bờ là phải bước ngang
Nếu mà bước dọc là quàng xuống sông!
Làm sao đứng giữa bềnh bồng
Dang tay đón gió, mở lòng gọi trăng...
*****
Vịn cầu, nổi được tháng năm
Mảnh hồn vướng mảng sương giăng, lại chìm!
82012-NTU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét