Vo tròn những nỗi niềm riêng
Đắng cay gói lại, muộn phiền cất đi
Thế nhân chẳng dám suy bì
Đầy vơi, sấp ngửa, bấc chì, trắng đen
Cõi đời kẻ lạ, người quen
Ông trời phân định sang hèn đó thôi...
Người ta có thể giả cười
Không thể giả khóc, lệ rơi đầm đầm!
Bởi vì trót nợ đường trần
Mượn đêm
Ta trả đời dần giấc mơ! - NTU.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét