Câu thơ thả giữa tầng không...
Em không thể tin... câu thơ anh quá đỗi mượt mà
Đằng sau nó là khoảng trời giông tố
Sự ấm êm bần bật run trong tổ
Đôi mắt chim non... ướt một góc tâm hồn!
Em không thể tin....những sợi nắng thơ buông
Mềm mại thế được dệt từ cay đắng
Còn anh....người đàn ông thầm lặng
Vắt nỗi buồn...chưng cất ...giọt tình suông....!
Em cũng không thể tin....anh có trong thơ em
Dẫu miền thơ... em sẽ dành cho người khác
Và có lẽ rung động này đi lạc
Gõ vào em những xa xót lặng thầm....
Sự đồng cảm của người dưng... anh có nhận ra không?
Em không thể sẻ chia bằng bàn tay, ánh mắt
Nhưng cảm xúc phút giây này rất thật
Theo thời gian, cộng hưởng nhịp sóng lòng...
Câu thơ ... thả giữa .....tầng không....
Xin đừng ai trách.... những dòng.... vu vơ....
NTU 6/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét