Không còn hoa cải bên sông
Sắc vàng đã lặn vào trong chiều tà
Bạc nâu màu đất phôi pha
Dải bồi lở bến, phù sa xuôi dòng...
Người xưa năm cũ lấy chồng
Cải vườn chẳng kịp trổ ngồng lên hoa
Một chiều hanh nắng nhìn ra
Cánh chuồn lạc gió nhạt nhòa chân mây...
Con thuyền nhỏ, nhánh sông gầy
Sóng non chẳng đủ vơi đầy bờ xanh
Vu vơ ươm hạt giâm cành
Đợi vùng ảo vọng hóa thành vàng hoa...
NTU -3/2013
Người theo dõi
Danh sách Blog của Tôihttp://8khung.blogspot.com/
Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013
Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013
Gửi Phương Nam
Gửi Phương Nam
Anh còn nhớ mưa phùn xứ Bắc?
Cả đất trời giăng mắc hơi xuân
Xoè tay, ra phố ngại ngần
Chỉ trông bụi nước, bần thần vu vơ...
Thì đừng lục bài thơ ngày cũ
Để yêu thương cứ rủ nhau về
Mưa phùn dẫu rét tái tê
Vẫn còn nguyên vẹn lời thề ngày xanh
Ký ức cũ mong manh thiêu đốt
Thành tàn tro bay ngược lên trời
Nhỡ... bay vào mắt mọi người
Thể nào cũng gặp cảnh đời trái ngang.
Người ơi, nắng gió Phương Nam
Chỉ xin đủ ấm hong làn môi thơ....
2/1012- NTU
Anh còn nhớ mưa phùn xứ Bắc?
Cả đất trời giăng mắc hơi xuân
Xoè tay, ra phố ngại ngần
Chỉ trông bụi nước, bần thần vu vơ...
Thì đừng lục bài thơ ngày cũ
Để yêu thương cứ rủ nhau về
Mưa phùn dẫu rét tái tê
Vẫn còn nguyên vẹn lời thề ngày xanh
Ký ức cũ mong manh thiêu đốt
Thành tàn tro bay ngược lên trời
Nhỡ... bay vào mắt mọi người
Thể nào cũng gặp cảnh đời trái ngang.
Người ơi, nắng gió Phương Nam
Chỉ xin đủ ấm hong làn môi thơ....
2/1012- NTU
HOA GẠO
HOA GẠO
Anh nhắc "hoa gạo tháng ba"
Khiến cho em thấy chiều tà chênh vênh.
***
Bến xưa thôi chẳng ghập ghềnh
Sóng xưa cũng chẳng còn duềnh đò xưa.
***
Giờ anh mắc nợ cơn mưa
Nêu khêu hoa gạo sân chùa về hong!
***
Nhen lên óng sợi tơ lòng
Quắt quay anh đẩy khói vòng về em!
***
Câu thơ ngày ấy, em quên
Để cho hoa gạo rụng bên lối đời...
***
Anh đừng đốt nữa anh ơi
Đừng hờn, đừng trách bằng lời vu vơ.
***
Nghiêng anh, chống chếnh gió lùa
Nghiêng em, mưa nắng trái mùa bủa vây!
***
Xin vùi hoa gạo ở đây
Cho thơ cháy một lần này nữa thôi.
***
***
***
Người buồn ....
Em cũng chẳng vui...
Nhưng ta giữ được khoảng trời bình yên.
1622012-NTU
Anh nhắc "hoa gạo tháng ba"
Khiến cho em thấy chiều tà chênh vênh.
***
Bến xưa thôi chẳng ghập ghềnh
Sóng xưa cũng chẳng còn duềnh đò xưa.
***
Giờ anh mắc nợ cơn mưa
Nêu khêu hoa gạo sân chùa về hong!
***
Nhen lên óng sợi tơ lòng
Quắt quay anh đẩy khói vòng về em!
***
Câu thơ ngày ấy, em quên
Để cho hoa gạo rụng bên lối đời...
***
Anh đừng đốt nữa anh ơi
Đừng hờn, đừng trách bằng lời vu vơ.
***
Nghiêng anh, chống chếnh gió lùa
Nghiêng em, mưa nắng trái mùa bủa vây!
***
Xin vùi hoa gạo ở đây
Cho thơ cháy một lần này nữa thôi.
***
***
***
Người buồn ....
Em cũng chẳng vui...
Nhưng ta giữ được khoảng trời bình yên.
1622012-NTU
Cái số....
Cái số....
"Người ta tuổi Ngọ tuổi Mùi"...
Câu này mình đã nghe từ lâu.
Thêm cả câu "Cùng tuổi nằm duỗi mà ăn" nữa.
Đó là những câu tướng số quen thuộc như một mệnh đề.
Thế nhưng mà với em thì dường như ngược lại. Số phận chừa em ra chăng?
Em sinh năm 1979. Kỷ Mùi. Một cô sơn nữ của thị trấn Đu - Thái Nguyên, nhưng quê gốc em ở Nam Định.
Người chồng đầu tiên hơn em 3 tuổi. Sinh năm 1976. Em lấy chồng sớm, có con sớm và theo chồng về thành phố Thái Nguyên học nghề làm tóc. Nhưng khi con trai được 4 tuổi thì ly hôn vì anh chồng nghiện ngập.
Em đưa con về nhà ngoại rồi xuống Hà Nội làm thuê cho một cửa hàng tóc. Và ở đây, em gặp người chồng thứ 2.
Người này cùng sinh năm 1979. Có một đời vợ nhưng chưa có con. Gia đình anh này mới đầu đã không đồng ý vì nghề nghiệp của em. Sau rồi càng phản đối quyết liệt khi biết lý lịch của em. Nhưng tình yêu đã vượt qua được trở ngại. Em đã có một đám hỏi, đám cưới, tuy không rình rang nhưng đầy đủ thủ tục. Em kể ngày chồng em nhờ người lên ăn hỏi, em đã nói với bố mẹ rồi mà ông bà vẫn không tin, bảo là " Thằng ấy nó lừa đấy. Dân Hà Nội ai người ta lấy mày." Thế rồi ông lo việc của ông, bà làm việc của bà, coi như không có chuyện gì xảy ra. Đến khi thấy một đoàn 5 người tiến vào nhà thì mới tá hoả, ngỡ ngàng, quýnh quáng tin là thật.
Chồng em đã có một ngôi nhà xây từ ngày còn ở với vợ cũ. Nhưng khi lấy em rồi chả hiểu tính toán sao hai vợ chồng lại bán nhà lên Thái Nguyên. Với số tiền đó, hai vợ chồng mua được nhà, em mở lại nghề làm đầu, chồng mua một chiếc xe ô tô con. Cuộc sống của vợ chồng em gần như vương giả hay ít ra nó cũng thuộc một đẳng cấp khác so với mặt bằng khu dân cư em đang sống.
Mọi chuyện bắt đầu khi chồng em mang về nhà một con chó becgiê rất to. Những buổi chiều rảnh, chủ dắt chó sang sân bóng tập. Nhìn chó với người tập bóng, không cứ trẻ con mà cả người lớn cũng thích. Mấy cậu sinh viên thường ngày cũng hay vào đùa với nó.
Hôm đó không hiểu tại sao con becgiê dở chứng. Khi một cậu sinh viên tranh bóng với nó, nó bất ngờ tấn công. Cú đớp ngay vùng kín khiến cậu sinh viên ngất xỉu. Đưa vội vào bệnh viên Đa Khoa sơ cứu rồi chuyển về Hà Nội. Quá bàng hoàng và giận dữ, chồng em điện về bảo đập chết con chó ấy đi. Thế là số phận con becgiê ấy được định đoạt.
Vụ đấy chi phí thuốc men, bồi thường hết gần hai trăm triệu đồng mà vợ chồng em vẫn phải mang một nỗi áy náy lớn với tương lai của cậu sinh viên ấy.
Chiếc xe ô tô con được bán đi để trang trải. Sau đó một thời gian vợ chồng em thế chấp căn nhà đang ở vay tiền ngân hàng mua một chiếc xe du lịch 16 chỗ chở khách và cho thuê. Được vài tháng thì đen đủi gây tai nạn khiến một cụ già bị gẫy chân. Vừa giải quyết đền bù xong thì lại gặp rắc rối khác. Chiếc xe của em cho người ta thuê, người ta không chở khách mà chở gỗ lậu. Khi bị bắt, kẻ thuê xe đã bỏ của chạy lấy người. Và thế là chồng em lãnh đủ. Tổng hợp các loại tiền trong vụ này coi như gần hết chiếc xe ấy.
Tay trắng, nợ nần chồng chất, vợ chồng em bán nhà trang trải rồi về Nam Định, quê ngoại ở cùng mẹ vì sau khi bố em mất, đưa di cốt về quê, mẹ em đã chuyển về quê ở.
Thế nhưng đen đủi vẫn không dừng lại đó.
Khi chuyển nhà, chồng em mượn bạn một chiếc xe tải để chở đồ. Khi về đến quê đã đỗ xe trái chiều ngay trước cửa nhà để chuyển đồ xuống. Bình thường thì chả sao, vì con đường liên xã cũng vắng, lại là ban ngày ban mặt hẳn hoi. Ấy thế mà tai nạn vẫn xảy ra. Một người đi xe máy đã đầm sầm vào đầu xe ô tô đang đỗ.
Thế là đồ đạc để ngổn ngang đấy. Người thì theo nạn nhân vào viện, người thì hầu chuyện công an.
Xe ô tô bị giữ. Không dám gọi điện thoại, hai vợ chồng đi xe máy lên Thái Nguyên trình bày với người bạn chủ xe. Ông bạn nổi trận lôi đình. Hai vợ chồng lại quay xe về ngay trong đêm, gồng mình gánh chịu hậu quả.
Tiếp tục sau đó em đi xe máy bị một con chó bất ngờ lao vào xe. Em ngã sóng xoài và phải thay một chiếc răng cửa.
Bây giờ thì hai vợ chồng em lại đang thuê nhà ở Hà Nội rồi.
Nghe câu chuyện về em mình cứ ám ảnh mãi.Vận dụng vào mấy câu như tục ngữ trên kia thì chẳng đúng tẹo nào. Em tuổi Mùi, vợ chồng cùng tuổi, cùng thu vén chịu khó lam làm mà sao vất vả thế. Lại đổ cho số phận thôi.
Mình thấy mọi khổ đau, bất trắc ở đời đều được người ta an ủi động viên nhau rằng "thôi, âu đó là số phận". Hình như an ủi nhau như thế, người ta thanh thản đi rất nhiều.
Và ngay cả mình cũng thế thôi, mỗi khi có điều không vui gì đó xảy ra, mình đều vin vào hai chữ số phận mà tự an ủi. Và rồi so sánh mình với những người khác theo kiểu " Trông lên thì chẳng bằng ai. Trông xuống lại thấy chẳng ai bằng mình".
Ờ, AQ được như thế cũng tốt rồi, nhỉ.
"Người ta tuổi Ngọ tuổi Mùi"...
Câu này mình đã nghe từ lâu.
Thêm cả câu "Cùng tuổi nằm duỗi mà ăn" nữa.
Đó là những câu tướng số quen thuộc như một mệnh đề.
Thế nhưng mà với em thì dường như ngược lại. Số phận chừa em ra chăng?
Em sinh năm 1979. Kỷ Mùi. Một cô sơn nữ của thị trấn Đu - Thái Nguyên, nhưng quê gốc em ở Nam Định.
Người chồng đầu tiên hơn em 3 tuổi. Sinh năm 1976. Em lấy chồng sớm, có con sớm và theo chồng về thành phố Thái Nguyên học nghề làm tóc. Nhưng khi con trai được 4 tuổi thì ly hôn vì anh chồng nghiện ngập.
Em đưa con về nhà ngoại rồi xuống Hà Nội làm thuê cho một cửa hàng tóc. Và ở đây, em gặp người chồng thứ 2.
Người này cùng sinh năm 1979. Có một đời vợ nhưng chưa có con. Gia đình anh này mới đầu đã không đồng ý vì nghề nghiệp của em. Sau rồi càng phản đối quyết liệt khi biết lý lịch của em. Nhưng tình yêu đã vượt qua được trở ngại. Em đã có một đám hỏi, đám cưới, tuy không rình rang nhưng đầy đủ thủ tục. Em kể ngày chồng em nhờ người lên ăn hỏi, em đã nói với bố mẹ rồi mà ông bà vẫn không tin, bảo là " Thằng ấy nó lừa đấy. Dân Hà Nội ai người ta lấy mày." Thế rồi ông lo việc của ông, bà làm việc của bà, coi như không có chuyện gì xảy ra. Đến khi thấy một đoàn 5 người tiến vào nhà thì mới tá hoả, ngỡ ngàng, quýnh quáng tin là thật.
Chồng em đã có một ngôi nhà xây từ ngày còn ở với vợ cũ. Nhưng khi lấy em rồi chả hiểu tính toán sao hai vợ chồng lại bán nhà lên Thái Nguyên. Với số tiền đó, hai vợ chồng mua được nhà, em mở lại nghề làm đầu, chồng mua một chiếc xe ô tô con. Cuộc sống của vợ chồng em gần như vương giả hay ít ra nó cũng thuộc một đẳng cấp khác so với mặt bằng khu dân cư em đang sống.
Mọi chuyện bắt đầu khi chồng em mang về nhà một con chó becgiê rất to. Những buổi chiều rảnh, chủ dắt chó sang sân bóng tập. Nhìn chó với người tập bóng, không cứ trẻ con mà cả người lớn cũng thích. Mấy cậu sinh viên thường ngày cũng hay vào đùa với nó.
Hôm đó không hiểu tại sao con becgiê dở chứng. Khi một cậu sinh viên tranh bóng với nó, nó bất ngờ tấn công. Cú đớp ngay vùng kín khiến cậu sinh viên ngất xỉu. Đưa vội vào bệnh viên Đa Khoa sơ cứu rồi chuyển về Hà Nội. Quá bàng hoàng và giận dữ, chồng em điện về bảo đập chết con chó ấy đi. Thế là số phận con becgiê ấy được định đoạt.
Vụ đấy chi phí thuốc men, bồi thường hết gần hai trăm triệu đồng mà vợ chồng em vẫn phải mang một nỗi áy náy lớn với tương lai của cậu sinh viên ấy.
Chiếc xe ô tô con được bán đi để trang trải. Sau đó một thời gian vợ chồng em thế chấp căn nhà đang ở vay tiền ngân hàng mua một chiếc xe du lịch 16 chỗ chở khách và cho thuê. Được vài tháng thì đen đủi gây tai nạn khiến một cụ già bị gẫy chân. Vừa giải quyết đền bù xong thì lại gặp rắc rối khác. Chiếc xe của em cho người ta thuê, người ta không chở khách mà chở gỗ lậu. Khi bị bắt, kẻ thuê xe đã bỏ của chạy lấy người. Và thế là chồng em lãnh đủ. Tổng hợp các loại tiền trong vụ này coi như gần hết chiếc xe ấy.
Tay trắng, nợ nần chồng chất, vợ chồng em bán nhà trang trải rồi về Nam Định, quê ngoại ở cùng mẹ vì sau khi bố em mất, đưa di cốt về quê, mẹ em đã chuyển về quê ở.
Thế nhưng đen đủi vẫn không dừng lại đó.
Khi chuyển nhà, chồng em mượn bạn một chiếc xe tải để chở đồ. Khi về đến quê đã đỗ xe trái chiều ngay trước cửa nhà để chuyển đồ xuống. Bình thường thì chả sao, vì con đường liên xã cũng vắng, lại là ban ngày ban mặt hẳn hoi. Ấy thế mà tai nạn vẫn xảy ra. Một người đi xe máy đã đầm sầm vào đầu xe ô tô đang đỗ.
Thế là đồ đạc để ngổn ngang đấy. Người thì theo nạn nhân vào viện, người thì hầu chuyện công an.
Xe ô tô bị giữ. Không dám gọi điện thoại, hai vợ chồng đi xe máy lên Thái Nguyên trình bày với người bạn chủ xe. Ông bạn nổi trận lôi đình. Hai vợ chồng lại quay xe về ngay trong đêm, gồng mình gánh chịu hậu quả.
Tiếp tục sau đó em đi xe máy bị một con chó bất ngờ lao vào xe. Em ngã sóng xoài và phải thay một chiếc răng cửa.
Bây giờ thì hai vợ chồng em lại đang thuê nhà ở Hà Nội rồi.
Nghe câu chuyện về em mình cứ ám ảnh mãi.Vận dụng vào mấy câu như tục ngữ trên kia thì chẳng đúng tẹo nào. Em tuổi Mùi, vợ chồng cùng tuổi, cùng thu vén chịu khó lam làm mà sao vất vả thế. Lại đổ cho số phận thôi.
Mình thấy mọi khổ đau, bất trắc ở đời đều được người ta an ủi động viên nhau rằng "thôi, âu đó là số phận". Hình như an ủi nhau như thế, người ta thanh thản đi rất nhiều.
Và ngay cả mình cũng thế thôi, mỗi khi có điều không vui gì đó xảy ra, mình đều vin vào hai chữ số phận mà tự an ủi. Và rồi so sánh mình với những người khác theo kiểu " Trông lên thì chẳng bằng ai. Trông xuống lại thấy chẳng ai bằng mình".
Ờ, AQ được như thế cũng tốt rồi, nhỉ.
Trả nợ
Trả nợ
Vo tròn những nỗi niềm riêng
Đắng cay gói lại, muộn phiền cất đi
Thế nhân chẳng dám suy bì
Đầy vơi, sấp ngửa, bấc chì, trắng đen
Cõi đời kẻ lạ, người quen
Ông trời phân định sang hèn đó thôi...
Người ta có thể giả cười
Không thể giả khóc, lệ rơi đầm đầm!
Bởi vì trót nợ đường trần
Mượn đêm
Ta trả đời dần giấc mơ! - NTU.
Vo tròn những nỗi niềm riêng
Đắng cay gói lại, muộn phiền cất đi
Thế nhân chẳng dám suy bì
Đầy vơi, sấp ngửa, bấc chì, trắng đen
Cõi đời kẻ lạ, người quen
Ông trời phân định sang hèn đó thôi...
Người ta có thể giả cười
Không thể giả khóc, lệ rơi đầm đầm!
Bởi vì trót nợ đường trần
Mượn đêm
Ta trả đời dần giấc mơ! - NTU.
Đợi
Đợi
( Cho chị, nhưng mà cũng cho cả em nữa đấy
)
Ta đã từng chờ đợi


Ta đã từng chờ đợi
Một bông hồng mùa xuân
Xuân qua rồi xuân tới
Hoa chưa nở một lần!
Ta vẫn còn chờ đợi
Dù không về... mùa xuân!
Liệu hoa kia có nở
Đích thực thôi - một lần?!
Nhưng:
Nếu một ngày cơn gió
Nâng trên tay mùa xuân
Trao bông hoa thắm đỏ
Dám nhận không?
Tần ngần!
NTU - 6/2012
Xuân qua rồi xuân tới
Hoa chưa nở một lần!
Ta vẫn còn chờ đợi
Dù không về... mùa xuân!
Liệu hoa kia có nở
Đích thực thôi - một lần?!
Nhưng:
Nếu một ngày cơn gió
Nâng trên tay mùa xuân
Trao bông hoa thắm đỏ
Dám nhận không?
Tần ngần!

NTU - 6/2012
Mình em
Mình em
( Không thể kể với người dưng
Cho vơi đi những ngập ngừng, đắn đo
Thì thôi, gói nó vào thơ
Cõi riêng
Em cất
Giấu cho riêng mình!)
Mượn lời ru những đám mây.
Mây hiểu, không nỡ tan thành nước.
Mượn lời, ru những cơn gió ngược.
Gió thương, không thổi hất lá vàng.
Mượn lời, ru hết không gian.
Bốn mùa biết, nắng mưa tràn trời đất.
Riêng anh
Em đã ru bằng tất cả những lời chân thật
Lẽ nào anh không biết, không hiểu, không thương
Cứ đẩy em vào duy nhất con đường
Mà ở đó, sự hờn ghen đã tạo lối mòn khắc nghiệt!
Em không phải là chim Yến
Nhưng cũng đã tuốt lòng mình xây tổ ấm cho con
Có lẽ nào cứ bắt buộc phải bờ đá chon von
Mới chứng tỏ được giá trị của mình khác biệt?
Ta bên nhau
Chưa bao giờ ở hai đầu chiến tuyến
Nhưng để tìm một tiếng nói chung
Mà sao thấy khó vô cùng!
Vẫn thở, vẫn ăn...
Sự sống ấy chưa đủ đầy là SỐNG
Vẫn ái vẫn ân
Yêu thương ấy chưa đầy đủ là YÊU
Anh biết không, ta còn thiếu một điều
Rất nhỏ bé mà chưa cầm nắm nổi!
*****
Em trốn vào đây mở lòng cho gió thổi
Góc riêng này,
Không ai biết,
Chỉ mình em.....
NTU - 2012
Cho vơi đi những ngập ngừng, đắn đo
Thì thôi, gói nó vào thơ
Cõi riêng
Em cất
Giấu cho riêng mình!)
Mượn lời ru những đám mây.
Mây hiểu, không nỡ tan thành nước.
Mượn lời, ru những cơn gió ngược.
Gió thương, không thổi hất lá vàng.
Mượn lời, ru hết không gian.
Bốn mùa biết, nắng mưa tràn trời đất.
Riêng anh
Em đã ru bằng tất cả những lời chân thật
Lẽ nào anh không biết, không hiểu, không thương
Cứ đẩy em vào duy nhất con đường
Mà ở đó, sự hờn ghen đã tạo lối mòn khắc nghiệt!
Em không phải là chim Yến
Nhưng cũng đã tuốt lòng mình xây tổ ấm cho con
Có lẽ nào cứ bắt buộc phải bờ đá chon von
Mới chứng tỏ được giá trị của mình khác biệt?
Ta bên nhau
Chưa bao giờ ở hai đầu chiến tuyến
Nhưng để tìm một tiếng nói chung
Mà sao thấy khó vô cùng!
Vẫn thở, vẫn ăn...
Sự sống ấy chưa đủ đầy là SỐNG
Vẫn ái vẫn ân
Yêu thương ấy chưa đầy đủ là YÊU
Anh biết không, ta còn thiếu một điều
Rất nhỏ bé mà chưa cầm nắm nổi!
*****
Em trốn vào đây mở lòng cho gió thổi
Góc riêng này,
Không ai biết,
Chỉ mình em.....
NTU - 2012
TẠM BIỆT
Rẽ mưa, tìm lại bước chân
Bàn chân trần in trên cát
Nhưng chẳng có cơn gió nào đi lạc
Xô mưa nghiêng cho hiện rõ hình hài....
Gạt nắng, tìm bóng dáng mảnh mai
Chênh vênh đường đời lầm lụi
Nhưng chẳng có một đám mây nào bay tới
Che chói chang để nắm được tay người...
Cứ thổn thức đầy vơi
Bâng khuâng với mơ hồ và chập chờn cùng ảo ảnh
Mang hiện thực lắp vào chiêm bao mà trầm ngâm so sánh
Vỗ qúa khứ khẽ khàng cho xăm xắp lời ru....
Trộn đông lẫn với thu
Hoà mưa phùn mùa xuân vào mưa rào mùa hạ
Để run rẩy trở về tìm bản ngã
Giữa trang thơ thảng thốt gọi tên mình.
Không dám dứt từng cánh hoa đã được cắm trong bình
Nên dồn hương vào góc khuất
Bao lãng mạn phiêu du ngọt ngào cô thành mật
Con gấu ngủ đông tự liếm láp tay mình.
Cái no giả tạo được ý thức biện minh
Đôi khi giẫy đạp ở trong thành bụng rỗng
Đôi khi chỉ chạm vào tàn tro mà bàn tay cũng bỏng
Có lẽ rát đến suốt cuộc đời chỉ vì thế... đôi khi....
Núp dưới câu thơ ta tìm được những gì
Hay dai dẳng trong hành trình tự trốn?
Con tằm đã quấn kén vùi mình trong yên ổn
Đợi lặng lẽ một ngày hoá thành bướm bay đi...
Xin dừng lại tại đây những ái ố sân si
Tạm biệt nhé.
3032012 NTU
TÓC NGẮN
Xuống tóc
Không còn " tóc gió thôi bay"
Xoè tay ra vuốt,
Trượt ngày chênh vênh.
Ngắn đi những sợi gập ghềnh
Lại dài thêm những nổi nênh trái mùa!
Rụng rơi
Lả tả
Ngày xưa
Chiều buông
Hẫng hụt
Ngón lùa hư không.
Hoàng hôn
Ngồi nối tơ lòng
Rưng rưng
Buộc được một vòng tử sinh.
17/06/2012- NTU
Không còn " tóc gió thôi bay"
Xoè tay ra vuốt,
Trượt ngày chênh vênh.
Ngắn đi những sợi gập ghềnh
Lại dài thêm những nổi nênh trái mùa!
Rụng rơi
Lả tả
Ngày xưa
Chiều buông
Hẫng hụt
Ngón lùa hư không.
Hoàng hôn
Ngồi nối tơ lòng
Rưng rưng
Buộc được một vòng tử sinh.
17/06/2012- NTU
Tựa
Tựa
Em không nép vào anh
Dù trời đầy giông bão
Nhưng em tựa vào anh
Để bình yên ốc đảo!
Em không giữ được anh
Thôi vẫy vùng gió nắng
Nhưng em buộc được anh
Bằng hy sinh thầm lặng!
Hạnh phúc mong manh lắm
Xoè tay là vỡ tan
Nhưng nắm vào thật chặt
Lại căng như dây đàn!
Anh đừng sợ mất em
Dẫu đầy trời gió thổi
Em không đi lạc lối
Vì mình tựa vào nhau!
(NTU - tag Thơ cũ)
Em không nép vào anh
Dù trời đầy giông bão
Nhưng em tựa vào anh
Để bình yên ốc đảo!
Em không giữ được anh
Thôi vẫy vùng gió nắng
Nhưng em buộc được anh
Bằng hy sinh thầm lặng!
Hạnh phúc mong manh lắm
Xoè tay là vỡ tan
Nhưng nắm vào thật chặt
Lại căng như dây đàn!
Anh đừng sợ mất em
Dẫu đầy trời gió thổi
Em không đi lạc lối
Vì mình tựa vào nhau!
(NTU - tag Thơ cũ)
Khép cửa
Khép cửa
Khi được khen thông minh
Em biết mình từng ngốc!
Khi bị trách vô tình
Em biết mình từng khóc!
Bao nhiêu điều được mất
Đều nằm trong trái tim
Lặng thầm em đã cất
Một góc riêng im lìm
Đừng quàng thêm phức tạp
Vào những điều giản đơn
Mang đời ra làm nháp
Tính toán phần thiệt hơn
Cũng đừng tô thêm nữa
Bức tranh đã đủ màu
Đừng thổi tro tìm lửa
Sẽ hoá thành nỗi đau!
***
Thôi này, em khép cửa
Ta bình yên trong nhau!
NTU 7/2012
Khi được khen thông minh
Em biết mình từng ngốc!
Khi bị trách vô tình
Em biết mình từng khóc!
Bao nhiêu điều được mất
Đều nằm trong trái tim
Lặng thầm em đã cất
Một góc riêng im lìm
Đừng quàng thêm phức tạp
Vào những điều giản đơn
Mang đời ra làm nháp
Tính toán phần thiệt hơn
Cũng đừng tô thêm nữa
Bức tranh đã đủ màu
Đừng thổi tro tìm lửa
Sẽ hoá thành nỗi đau!
***
Thôi này, em khép cửa
Ta bình yên trong nhau!
NTU 7/2012
Mùa bão
Mùa bão
Hạ dùng dằng thay áo
Mây vắt khăn vai phố
Da trời vời vợi xanh
Gió ngẩn ngơ ngang ngõ
Ánh mắt ai tròng trành...
Chợt nghe tin thời tiết
Thấy bão vào biển Đông
Tiếc sao thu đẹp thế
Lại là mùa bão giông?!
82012 - NTU
Hạ dùng dằng thay áo
Trút bỏ bớt nắng vàng
Dịu dàng và e ấp
Cúc gọi mùa thu sang...
Dịu dàng và e ấp
Cúc gọi mùa thu sang...
Mây vắt khăn vai phố
Da trời vời vợi xanh
Gió ngẩn ngơ ngang ngõ
Ánh mắt ai tròng trành...
Chợt nghe tin thời tiết
Thấy bão vào biển Đông
Tiếc sao thu đẹp thế
Lại là mùa bão giông?!
82012 - NTU
Cầu phao
Cầu phao
Mượn thơ bắc chiếc cầu phao
Chưa bềnh đã bõm, chưa nhào đã xô
Níu dây, cố bước sang bờ
Tròng trành con chữ, vật vờ tứ câu
Nào ai đo được nông sâu
Nào ai đếm được bể dâu kiếp người
May thì vớt được nụ cười
Rủi thì nhặt được những lời thở than
Sang bờ là phải bước ngang
Nếu mà bước dọc là quàng xuống sông!
Làm sao đứng giữa bềnh bồng
Dang tay đón gió, mở lòng gọi trăng...
Vịn cầu, nổi được tháng năm
Mảnh hồn vướng mảng sương giăng, lại chìm!
82012-NTU
Mượn thơ bắc chiếc cầu phao
Chưa bềnh đã bõm, chưa nhào đã xô
Níu dây, cố bước sang bờ
Tròng trành con chữ, vật vờ tứ câu
Nào ai đo được nông sâu
Nào ai đếm được bể dâu kiếp người
May thì vớt được nụ cười
Rủi thì nhặt được những lời thở than
Sang bờ là phải bước ngang
Nếu mà bước dọc là quàng xuống sông!
Làm sao đứng giữa bềnh bồng
Dang tay đón gió, mở lòng gọi trăng...
*****
Vịn cầu, nổi được tháng năm
Mảnh hồn vướng mảng sương giăng, lại chìm!
82012-NTU
Lạc
Lạc
Ừ, đã nhạt màu xanh sắc lá
Ừ, đã phai nắng hạ nồng nàn
Mây chừng đã bớt lang thang
Khoảng trời thấy gió đã man mác buồn...!
Bình thơ cũ còn vương men cũ
Câu chữ này không đủ để say
Thì thôi, khép lại tháng ngày
Giữ cho nguyên vẹn dấu giày đã in
Khuông nhạc ấy lặng im, không hátKhúc giao mùa khô rát thời gian
Những mong đãi cát tìm vàng
Tuột tay, thả hết nhỡ nhàng trả sông!
Lạc mình giữa khúc sông cong
Giữa muôn con sóng, liệu lòng có yên...?
NTU-82012
Ừ, đã nhạt màu xanh sắc lá
Ừ, đã phai nắng hạ nồng nàn
Mây chừng đã bớt lang thang
Khoảng trời thấy gió đã man mác buồn...!
Bình thơ cũ còn vương men cũ
Câu chữ này không đủ để say
Thì thôi, khép lại tháng ngày
Giữ cho nguyên vẹn dấu giày đã in
Khuông nhạc ấy lặng im, không hátKhúc giao mùa khô rát thời gian
Những mong đãi cát tìm vàng
Tuột tay, thả hết nhỡ nhàng trả sông!
Lạc mình giữa khúc sông cong
Giữa muôn con sóng, liệu lòng có yên...?
NTU-82012
Trẻ con
Trẻ con
Bác Định là cán bộ chi cục thuế vừa về hưu tháng 9/2012. Trông bác ấy đạo mạo, trí thức. Bác ấy ở cùng vợ chồng con trai và cháu nội trong ngôi nhà giàn hoa giấy rực rỡ. Cứ vào chiều thứ 3, 5, 7 là bác ấy mặc quần áo thể thao trắng tinh, lái xe đi đánh tennis.
Cách nhà bác Định hai nhà là nhà cô Hằng. Cô ấy người Sóc Sơn, thuê nhà buôn đồng nát, chồng chạy xe ôm. Cô Hằng người nhỏ, gầy và đen. Nhưng cô ấy có hàm răng rất trắng. Mình nhận ra điều này vì cô ấy rất hay chào hỏi mọi người. Cô Hằng vì buôn đồng nát nên nhà cửa bộn bề, trông lam lũ.
Cô Hằng có hai thằng con trai. Đứa lớn 6 tuổi, đứa bé hai tuổi rưỡi. Chúng không mặc nhiều quần áo đẹp, nhưng trông vẫn mũm mĩm, vì chúng như bông lúa củ khoai, hồn nhiên ăn và lớn.
Đứa bé nhà cô Hằng tên Khang, cùng tuổi với bé Gia Linh, cháu nội bác Định.
Chiều nay bé Khang và bé Gia Linh cùng chơi trên vỉa hè. Chẳng biết tranh giành nhau thế nào mà bé Khang đẩy bé Gia Linh ngã ngồi xuống đất. Bé Linh oà khóc. Chiếc váy trắng bị bẩn hết phía sau. Cả cô Hằng và bác Định cùng nhìn thấy. Cô Hằng quát: "Khang!". Bác Định thì chạy vội đến đỡ Gia Linh. Khang sợ quá chạy về nhà mình.
Cô Hằng đi vào nhà mắng Khang:
_Tại sao lại đánh bạn?
Khang không nói gì, sợ sệt nhìn mẹ. Cô Hằng bắt Khang chìa tay ra rồi đánh vào đó:
_ Lần sau không được đánh bạn, nghe chưa. Bây giờ đi sang xin lỗi Linh.
Thấy Khang chần chừ, chưa đi. Cô Hằng lại quát::
_ Có đi sang xin lỗi Linh không? Hay lại muốn ăn thêm roi?
Cô Hằng bắt thằng anh dẫn em sang nhà ông Định.
Bé Khang vừa đi vừa mếu. Chỉ tí tẹo sau đã thấy quay về ,khóc, nước mắt giàn giụa.
Cô Hằng ngạc nhiên:
_ Sao?
Cu anh trả lời:
_ Ông Định tát em. Em vừa vào, ông vừa tát vừa quát "Sao mày đánh nó"
Trên má Khang còn hằn vết đỏ.
Cô Hằng ứa nước mắt kể với hàng xóm:
- . Tại em. Biết thế em không bắt nó phải sang xin lỗi... Em ân hận và thương con quá...
Những người hàng xóm ngỡ ngàng. Có lẽ họ sẽ về dặn con cháu không chơi với Gia Linh nữa.
Không biết Gia Linh có buồn không?
Trẻ con thì chỉ là trẻ con thôi. Làm sao chúng biết được nguyên do....
Tự dưng thấy buồn.
Bác Định là cán bộ chi cục thuế vừa về hưu tháng 9/2012. Trông bác ấy đạo mạo, trí thức. Bác ấy ở cùng vợ chồng con trai và cháu nội trong ngôi nhà giàn hoa giấy rực rỡ. Cứ vào chiều thứ 3, 5, 7 là bác ấy mặc quần áo thể thao trắng tinh, lái xe đi đánh tennis.
Cách nhà bác Định hai nhà là nhà cô Hằng. Cô ấy người Sóc Sơn, thuê nhà buôn đồng nát, chồng chạy xe ôm. Cô Hằng người nhỏ, gầy và đen. Nhưng cô ấy có hàm răng rất trắng. Mình nhận ra điều này vì cô ấy rất hay chào hỏi mọi người. Cô Hằng vì buôn đồng nát nên nhà cửa bộn bề, trông lam lũ.
Cô Hằng có hai thằng con trai. Đứa lớn 6 tuổi, đứa bé hai tuổi rưỡi. Chúng không mặc nhiều quần áo đẹp, nhưng trông vẫn mũm mĩm, vì chúng như bông lúa củ khoai, hồn nhiên ăn và lớn.
Đứa bé nhà cô Hằng tên Khang, cùng tuổi với bé Gia Linh, cháu nội bác Định.
Chiều nay bé Khang và bé Gia Linh cùng chơi trên vỉa hè. Chẳng biết tranh giành nhau thế nào mà bé Khang đẩy bé Gia Linh ngã ngồi xuống đất. Bé Linh oà khóc. Chiếc váy trắng bị bẩn hết phía sau. Cả cô Hằng và bác Định cùng nhìn thấy. Cô Hằng quát: "Khang!". Bác Định thì chạy vội đến đỡ Gia Linh. Khang sợ quá chạy về nhà mình.
Cô Hằng đi vào nhà mắng Khang:
_Tại sao lại đánh bạn?
Khang không nói gì, sợ sệt nhìn mẹ. Cô Hằng bắt Khang chìa tay ra rồi đánh vào đó:
_ Lần sau không được đánh bạn, nghe chưa. Bây giờ đi sang xin lỗi Linh.
Thấy Khang chần chừ, chưa đi. Cô Hằng lại quát::
_ Có đi sang xin lỗi Linh không? Hay lại muốn ăn thêm roi?
Cô Hằng bắt thằng anh dẫn em sang nhà ông Định.
Bé Khang vừa đi vừa mếu. Chỉ tí tẹo sau đã thấy quay về ,khóc, nước mắt giàn giụa.
Cô Hằng ngạc nhiên:
_ Sao?
Cu anh trả lời:
_ Ông Định tát em. Em vừa vào, ông vừa tát vừa quát "Sao mày đánh nó"
Trên má Khang còn hằn vết đỏ.
Cô Hằng ứa nước mắt kể với hàng xóm:
- . Tại em. Biết thế em không bắt nó phải sang xin lỗi... Em ân hận và thương con quá...
Những người hàng xóm ngỡ ngàng. Có lẽ họ sẽ về dặn con cháu không chơi với Gia Linh nữa.
Không biết Gia Linh có buồn không?
Trẻ con thì chỉ là trẻ con thôi. Làm sao chúng biết được nguyên do....
Tự dưng thấy buồn.
KHÔNG HỎI
...
Dẫu em mượn mùa thu
Để nói về nỗi nhớ
Dẫu em mượn lời gió
Để nói về niềm thương
Dẫu em mượn con đường
Để nói về đích đến
Dẫu em mượn tơ nhện
Để nói về vấn vương
Dẫu em mượn đêm trường
Để nói về trống vắng...
Thì xin anh im lặng
Đừng soi từng câu thơ
Đừng dò xét giấc mơ
Đừng cân đong ẩn ý...
Trái tim và lý trí
Chưa bao giờ xa nhau
Em nhào trộn sắc màu
Tô vào thơ thôi ạ!
***
(Nếu em thấy xác lá
Tơi tả rụng bên thềm
Cũng nín lòng, không hỏi
Cây khóc gì trong đêm!)
NTU 102012
Dẫu em mượn mùa thu
Để nói về nỗi nhớ
Dẫu em mượn lời gió
Để nói về niềm thương
Dẫu em mượn con đường
Để nói về đích đến
Dẫu em mượn tơ nhện
Để nói về vấn vương
Dẫu em mượn đêm trường
Để nói về trống vắng...
Thì xin anh im lặng
Đừng soi từng câu thơ
Đừng dò xét giấc mơ
Đừng cân đong ẩn ý...
Trái tim và lý trí
Chưa bao giờ xa nhau
Em nhào trộn sắc màu
Tô vào thơ thôi ạ!
***
(Nếu em thấy xác lá
Tơi tả rụng bên thềm
Cũng nín lòng, không hỏi
Cây khóc gì trong đêm!)
NTU 102012
Nẻo quên
Nét chiều đã chạm khẽ môi
Khoé buồn đã khắc phiá đuôi mắt cười
Bàn tay nhặt cánh lá rơi
Đã đầy gần kín ngón đời xanh xao
Hạnh phúc như tấm lụa đào
Khoác lên chưng diện chỗ nào người đông...
Điểm danh xúc cảm, ngập ngừng
Vẫn riêng một góc chưa từng gọi tên!
***
Bâng khuâng nghe gió qua thềm
Nắng lao xao nhắc nẻo quên tìm về...
NTU 102012
Vòng xoay
Vòng xoay
(Chỉ là ...Rất nhẹ....Vòng xoay
Thế mà tạo xoáy....vơi đầy trong em)
***
Những vòng xoay của gió
Sau vũ điệu xoáy tròn
Trả về trời xác lá.
Những vòng xoay của nước
Sau vũ điệu xoáy tròn
Cát bụi chìm vật vã.
Anh đâu phải là gió
Để phiêu bồng lang thang
Anh đâu phải là nước
Để sôi lên là tràn!
Theo vòng xoay của anh
Là niềm vui tơi tả
Theo vòng xoay của anh
Là nỗi buồn lắng đá...
NTU 10/2012
(Chỉ là ...Rất nhẹ....Vòng xoay
Thế mà tạo xoáy....vơi đầy trong em)
***
Những vòng xoay của gió
Sau vũ điệu xoáy tròn
Trả về trời xác lá.
Những vòng xoay của nước
Sau vũ điệu xoáy tròn
Cát bụi chìm vật vã.
Anh đâu phải là gió
Để phiêu bồng lang thang
Anh đâu phải là nước
Để sôi lên là tràn!
Theo vòng xoay của anh
Là niềm vui tơi tả
Theo vòng xoay của anh
Là nỗi buồn lắng đá...
NTU 10/2012
Muốn đi tìm Bến Thời Gian
Phải chèo ngược nước mới sang đến bờ
Phải đi ngược lại mũi đò
Đếm xuôi theo sóng canh giờ nhớ nhung
Bến Thời Gian - rộng vô cùng
Biết bao giờ được...tương phùng cố nhân?NTU 2009Xem thêm
Ta sống cạnh biển khơi
Mà thấy mình khô khát
Ta sống cạnh mặt trời
Mà thấy mình lạnh toát!
Giọt mưa đời rất rát
Đang quất lằn thịt da
Nước mắt không chảy ra
Mà từ từ thấm ngược!
Ta bằng lòng đánh cược
Tình yêu với cuộc đời
Để hứa với mọi người
Tin là ta không khóc!NTU 11/11Xem thêm
Bến thời gian khách quen không lạ
Bến sông đời khách lạ vì quen!
Bến xưa ta đã buông rèm
Mà sao vẫn thấy bước quen trở về!
Bến nay gió lộng bốn bề
Người quen thành lạ, câu thề rụng rơi....! (NTU)
Xem thêm
Xưa _ Nay
Xưa _ Nay
Xưa... em bảo mưa khóc
Thánh thót từng giọt rơi
Còn bây giờ em bảo
Tiếng mưa như đang cười!
Xưa....em còn nông nổi
Không biết giấu nỗi buồn
Cứ mỗi lần dỗi hờn
Cả đất trời đều khóc!
Nay....thì em đã khác
Cảm nhận bằng âm thanh
Dẫu phía ấy không anh
Mưa vẫn cười trong mắt !!!
(150711NTU)
Thánh thót từng giọt rơi
Còn bây giờ em bảo
Tiếng mưa như đang cười!
Xưa....em còn nông nổi
Không biết giấu nỗi buồn
Cứ mỗi lần dỗi hờn
Cả đất trời đều khóc!
Nay....thì em đã khác
Cảm nhận bằng âm thanh
Dẫu phía ấy không anh
Mưa vẫn cười trong mắt !!!
(150711NTU)
Bến thời gian
Bến thời gian
Bến thời gian
Ngược dòng về bến thời gian
Bâng khuâng tìm chuyến đò sang gặp người
Nợ duyên cá nước chim trời
Bến thời gian vỗ đầy vơi sóng lòng!
NTU
Ngược dòng về bến thời gian
Bâng khuâng tìm chuyến đò sang gặp người
Nợ duyên cá nước chim trời
Bến thời gian vỗ đầy vơi sóng lòng!
NTU
Lạc bến sông mê
Lạc bến sông mê
Lạc bến sông mê
Thủa hai mươi xa rồi
Ta chỉ gặp lại ta ở bến thời gian ký ức
Hãy khoả nước để biết trong hay đục
Ta lạc người hay người lại lạc ta...
Sóng nước thành vòng rồi sóng nước tản xa
Chỉ còn mình ai với dòng sông ở lại
Và xúc cảm, ngỡ lạc xa mãi mãi
Bỗng trở về... thảng thốt... khúc sông mê...
NTU 2009
Thủa hai mươi xa rồi
Ta chỉ gặp lại ta ở bến thời gian ký ức
Hãy khoả nước để biết trong hay đục
Ta lạc người hay người lại lạc ta...
Sóng nước thành vòng rồi sóng nước tản xa
Chỉ còn mình ai với dòng sông ở lại
Và xúc cảm, ngỡ lạc xa mãi mãi
Bỗng trở về... thảng thốt... khúc sông mê...
NTU 2009
Đốt
Đốt
Rải những ước mơ xanh
Mang phơi cùng nắng hạ
Thấy cong vênh xác lá
Dật dờ đầy trên sân!
Thoáng một chút tần ngần
Quẹt diêm cương quyết đốt
Một phần hồn thoát xác
Bay trở về hư vô...
Ngồi lặng với thẫn thờ
Nghe lòng mình bỏng rát
Vục đầu vào cơn khát
Chợt thấy chiều bơ vơ.....
(NTU 20/6/2011)
Mang phơi cùng nắng hạ
Thấy cong vênh xác lá
Dật dờ đầy trên sân!
Thoáng một chút tần ngần
Quẹt diêm cương quyết đốt
Một phần hồn thoát xác
Bay trở về hư vô...
Ngồi lặng với thẫn thờ
Nghe lòng mình bỏng rát
Vục đầu vào cơn khát
Chợt thấy chiều bơ vơ.....
(NTU 20/6/2011)
ẢO ẢNH
ẢO ẢNH
Dọc bờ sông nắng chang chang
Em đi tìm lại dịu dàng ngày xưa
Gió lùa ran rát câu thơ
Tự em huyễn hoặc giấc mơ một thời...
Người xa, cảnh cũng mờ rồi
Cánh chim biển Bắc đã rời trời Nam
Em gom những ánh trăng tàn
Cố khơi thành nắng, để làm hoàng hôn...
Mong manh rút những sợi buồn
Dệt cùng với nhớ, với hờn thành dây
Đánh đu theo tháng, theo ngày
Vịn vào ảo ảnh... mà bày đặt....yêu....!
(10/7/11NTU)
Em đi tìm lại dịu dàng ngày xưa
Gió lùa ran rát câu thơ
Tự em huyễn hoặc giấc mơ một thời...
Người xa, cảnh cũng mờ rồi
Cánh chim biển Bắc đã rời trời Nam
Em gom những ánh trăng tàn
Cố khơi thành nắng, để làm hoàng hôn...
Mong manh rút những sợi buồn
Dệt cùng với nhớ, với hờn thành dây
Đánh đu theo tháng, theo ngày
Vịn vào ảo ảnh... mà bày đặt....yêu....!
(10/7/11NTU)
Vu vơ
Ta mài gió bấc mùa đông
Thành kim khâu lại nắng hồng ngày xanh
Bến thời gian quá mong manh
Để ta vá mãi, chẳng lành... mùa xưa...Xem thêm
Nữ Oa đội đá vá trời
Ta đội cay đắng vá đời đắng cay...
Rỗng không một tấm thân này
Thế mà chất chứa thật đầy phiêu linh.
Vo tròn, nén chặt chữ tình
Giấu sâu tận đáy tấm hình thời gian!
Thẩn thơ ngồi nhặt lá vàng
Xếp nên hai chữ TRÁI NGANG cho mình.NTU 2009
Khoảng sóng
Khoảng sóng
Chưa thấm bình minh đã thấy chiều
Ta tìm khoảng lặng giấu tim yêu
Đối thoại với thơ cùng đêm vắng
Thấy lòng sóng cuộn biết bao nhiêu!
***
Ngược gió ta về gặp lại sông
Ngược tình ta gặp lại bến lòng
Ngược đời ta gặp chênh chao sóng
Ngược mình thấy lệ rớt bên song!.
NTU
Ta tìm khoảng lặng giấu tim yêu
Đối thoại với thơ cùng đêm vắng
Thấy lòng sóng cuộn biết bao nhiêu!
***
Ngược gió ta về gặp lại sông
Ngược tình ta gặp lại bến lòng
Ngược đời ta gặp chênh chao sóng
Ngược mình thấy lệ rớt bên song!.
NTU
Góc đêm
Góc đêm
Ta xoãi mình vào đêm
Bản nhạc xưa thánh thót
Tiếc nuối rơi thành giọt
Ướt một miền hanh hao
Sáng dậy gói đêm vào
Cất một nơi khuất lấp
Gạt sương từ đôi mắt
Đợi đêm về chiêm bao!
NTU
Bản nhạc xưa thánh thót
Tiếc nuối rơi thành giọt
Ướt một miền hanh hao
Sáng dậy gói đêm vào
Cất một nơi khuất lấp
Gạt sương từ đôi mắt
Đợi đêm về chiêm bao!
NTU
Đêm đợi cửa
Đêm đợi cửa
Cố dỗ cho giấc ngủ
Đậu êm đềm trên mi
Không trăn trở nghĩ suy
Mà chao ơi, quá khó!
Ngoài kia xao xác gió
Trăng đăm đắm cô đơn
Ta nhào nặn nỗi buồn
Viết thành lời than thở...
Hình như đêm thắp lửa
Hong sấy miền hoang sơ
Chợt thảng thốt thẫn thờ
Tiếng chuông vang ngoài cửa!
Hiện thực ùa vào đó
Mang hơi nóng thị trường
Giấu nụ hôn khiên cưỡng
Ta gồng mình yêu thương!.(NTU)
Đậu êm đềm trên mi
Không trăn trở nghĩ suy
Mà chao ơi, quá khó!
Ngoài kia xao xác gió
Trăng đăm đắm cô đơn
Ta nhào nặn nỗi buồn
Viết thành lời than thở...
Hình như đêm thắp lửa
Hong sấy miền hoang sơ
Chợt thảng thốt thẫn thờ
Tiếng chuông vang ngoài cửa!
Hiện thực ùa vào đó
Mang hơi nóng thị trường
Giấu nụ hôn khiên cưỡng
Ta gồng mình yêu thương!.(NTU)
Nhớ
Nhớ
Dạt dào quá thế, biển ơi
Nhấp nhô từng đợt sóng nhồi trong tim!
Con thuyền chao đảo, nổi chìm
Bập bềnh tìm khoảng lặng im...lắng lòng!
Cồn cào nắng đốt từng không
Nghiêng trời...nỗi nhớ... em lồng... vào thơ!
NTU
Nhấp nhô từng đợt sóng nhồi trong tim!
Con thuyền chao đảo, nổi chìm
Bập bềnh tìm khoảng lặng im...lắng lòng!
Cồn cào nắng đốt từng không
Nghiêng trời...nỗi nhớ... em lồng... vào thơ!
NTU
Trốn
Trốn
Thu chưa qua khỏi cửa
Đông đã ập vào nhà
Chụm bàn tay giữ lửa
Giấc mơ nào thoát ra
Chống chếnh sân ga cũ
Bụi thời gian phủ mờ
Những bóng người quá khứ
Vẫn đợi hoài bơ vơ...
Đắp cho mình mặt nạ
Đối phó cùng hanh hao
Mượn thơ làm cái vỏ
Để trốn tình xôn xao....
NTU
Đông đã ập vào nhà
Chụm bàn tay giữ lửa
Giấc mơ nào thoát ra
Chống chếnh sân ga cũ
Bụi thời gian phủ mờ
Những bóng người quá khứ
Vẫn đợi hoài bơ vơ...
Đắp cho mình mặt nạ
Đối phó cùng hanh hao
Mượn thơ làm cái vỏ
Để trốn tình xôn xao....
NTU
Ru
Ru
Ru chồng, chồng ngủ giác say
Còn mình thấy bóng nguyệt lay trong hồn
Ru con, con ngủ giấc tròn
còn mình thấy những mỏi mòn hai vai
Bâng quơ ru vọng người ngoài
Thấy rưng rưng lệ đan cài trong thơ
Ru đời, đời đã vào mơ
Chỉ còn ta thức, ầu ơ... ru tình
NTU
Còn mình thấy bóng nguyệt lay trong hồn
Ru con, con ngủ giấc tròn
còn mình thấy những mỏi mòn hai vai
Bâng quơ ru vọng người ngoài
Thấy rưng rưng lệ đan cài trong thơ
Ru đời, đời đã vào mơ
Chỉ còn ta thức, ầu ơ... ru tình
NTU
Gọi tên Nỗi Buồn
Gọi tên Nỗi Buồn
Những nỗi buồn không tên
Sao cứ đi ngoài phố
Những nỗi buồn vô cớ
Sao lạc vào trong ta!
Trống vắng xếp đầy nhà
Cô đơn tràn tận ngõ
Tình yêu như cơn gió
Rong ruổi hoài nơi xa
Nỗi buồn vào không ra
Dù bao nhiêu cửa mở
Nỗi buồn như hơi thở
Của một ngày chưa xa
Bỗng thấy ấm trong nhà
Biết mình chưa vô cảm
Nhấc bút lên can đảm
Viết nỗi buồn thành tên!
NTU
Những nỗi buồn không tên
Sao cứ đi ngoài phố
Những nỗi buồn vô cớ
Sao lạc vào trong ta!
Trống vắng xếp đầy nhà
Cô đơn tràn tận ngõ
Tình yêu như cơn gió
Rong ruổi hoài nơi xa
Nỗi buồn vào không ra
Dù bao nhiêu cửa mở
Nỗi buồn như hơi thở
Của một ngày chưa xa
Bỗng thấy ấm trong nhà
Biết mình chưa vô cảm
Nhấc bút lên can đảm
Viết nỗi buồn thành tên!
NTU
Thu
Thu
Thu da diết đếm mùa theo sắc lá
Thu ưu tư chờ áo nắng gieo vần
Heo may về Thu thổn thức bước chân
Thu bâng khuâng khi chạm mùa sương giáng...
Đọc thơ Thu có chút gì bảng lảng
Nét mong manh... thánh thiện... mơ hồ...
Người tình Thu hiển hiện phía hư vô
Sao xúc cảm phút giao mùa rất thật!
Để ta ngỡ thu về ngay trước mắt
Bến sông xưa sóng vẫn vỗ từng ngày
Ta cũng thấy thanh âm thu trong vắt
Vọng bên ta... thánh thót vơi đầy!.(NTU)
Thu ưu tư chờ áo nắng gieo vần
Heo may về Thu thổn thức bước chân
Thu bâng khuâng khi chạm mùa sương giáng...
Đọc thơ Thu có chút gì bảng lảng
Nét mong manh... thánh thiện... mơ hồ...
Người tình Thu hiển hiện phía hư vô
Sao xúc cảm phút giao mùa rất thật!
Để ta ngỡ thu về ngay trước mắt
Bến sông xưa sóng vẫn vỗ từng ngày
Ta cũng thấy thanh âm thu trong vắt
Vọng bên ta... thánh thót vơi đầy!.(NTU)
Gỡ rối
Có điều gì thay đổi
Trong cảm nhận mơ hồ
Đã qua thời nông nổi
Sao vẫn còn ngẩn ngơ....?
Có phải tại câu thơ
Biện minh cho đồng cảm
Rẽ mây đời u ám
Tìm nắng vàng ngày xưa...?
Có phải phút giao mùa
Chênh chao bay cùng lá
Nên những cơn gió lạ
Nhẹ lùa trong góc mơ...?
Ừ thôi đổ tại thu
Thả tơ vàng giăng mắc
Trượt tay trên mái tóc
Gỡ rối dần tương tư....!
NTU
Trong cảm nhận mơ hồ
Đã qua thời nông nổi
Sao vẫn còn ngẩn ngơ....?
Có phải tại câu thơ
Biện minh cho đồng cảm
Rẽ mây đời u ám
Tìm nắng vàng ngày xưa...?
Có phải phút giao mùa
Chênh chao bay cùng lá
Nên những cơn gió lạ
Nhẹ lùa trong góc mơ...?
Ừ thôi đổ tại thu
Thả tơ vàng giăng mắc
Trượt tay trên mái tóc
Gỡ rối dần tương tư....!
NTU
Thương
Ta sẽ khóc thương mây hay núi
Núi cô đơn chẳng cúi nổi đầu
Trăm năm găng mắc tơ sầu
Chôn chân một chỗ quên mầu thời gian....
Còn mây quá đỗi dịu dàng
Ấp ôm bao bọc nồng nàn giấc êm
Mong manh sương khói qua thềm
Dễ rơi nước mắt làm mềm bờ vai....
Thương mây, thương núi, thương ai?
Mà ta thổn thức... khóc hoài..... giấc xưa.....!
(NTU)
Núi cô đơn chẳng cúi nổi đầu
Trăm năm găng mắc tơ sầu
Chôn chân một chỗ quên mầu thời gian....
Còn mây quá đỗi dịu dàng
Ấp ôm bao bọc nồng nàn giấc êm
Mong manh sương khói qua thềm
Dễ rơi nước mắt làm mềm bờ vai....
Thương mây, thương núi, thương ai?
Mà ta thổn thức... khóc hoài..... giấc xưa.....!
(NTU)
Xuân phai
Xuân không còn trên phố
Sao vẫn tìm sắc mai
Mây lang thang theo gió
Vương vào trong mắt ai.
Đi suốt tháng năm dài
Vơi đầy cùng quên nhớ
Những nỗi buồn vô cớ
Cứ đậu hoài trên tay...
Chờ gió bấc thôi bay
Đợi mưa phùn thôi khóc
Câu thơ mình tự đọc
Nghe những chiều xuân phai...
Những phút tự do
Em đã giữ cho mình một khoảng trời riêng
Giấu trong đó 1/1000 thay đổi
Trang sách em đọc mỏng đi sau mỗi tối
Nhưng nỗi lòng, anh ạ, cứ dầy thêm!
Em giữ cho mình có một thói quen
Phút cuối ngày được một mình ngẫm nghĩ
Em dối anh để chìm vào mộng mị
Nhưng không dối mình- Em đã sống cho em!
Câu thơ của em, anh đọc được, đừng ghen
(Dù em biết chẳng bao giờ anh được đọc)
Em không muốn đời thực mình phải khóc
Cho xúc cảm lặng thầm chỉ có ở đời mơ...!
Hãy cho em có những phút tự do!.
(NTU) Giấu trong đó 1/1000 thay đổi
Trang sách em đọc mỏng đi sau mỗi tối
Nhưng nỗi lòng, anh ạ, cứ dầy thêm!
Em giữ cho mình có một thói quen
Phút cuối ngày được một mình ngẫm nghĩ
Em dối anh để chìm vào mộng mị
Nhưng không dối mình- Em đã sống cho em!
Câu thơ của em, anh đọc được, đừng ghen
(Dù em biết chẳng bao giờ anh được đọc)
Em không muốn đời thực mình phải khóc
Cho xúc cảm lặng thầm chỉ có ở đời mơ...!
Hãy cho em có những phút tự do!.
Chia thời gian
Một ngày trôi qua 24 tiếng đồng hồ
Em sống cho anh và con gần như tất cả
Sau khi trở về từ công sở
Sau khi anh ngủ say rồi, em mới lại là em!
Bao nhiêu năm bên nhau mọi thứ đã thân quen
Quen cả với những gì anh thay đổi
Em im lặng không có nghĩa là em không nói
Em nói bằng...những hao khuyết anh ơi !!!
Ai cũng có một góc khuất trong đời
Góc khuất của em, chính anh lại là người mở cửa
Những xao động ngày xưa...em không còn gặp nữa
Nay lại trở về... sau thay đổi nơi anh....
Ký ức xưa thì vẫn mãi tươi xanh
Bởi nó dừng lại thời sinh viên trong trẻo
Những trang đời bây giờ thì lúc tươi lúc héo
Vì đi cùng thời gian...
Không hờn trách anh đâu,
Nhưng nỗi buồn của em đã đến nhẹ nhàng
Và đậu lại trên trang thơ em viết.....
Anh có lẽ vô tâm chẳng bao giờ hay biết
Khoảng thời gian chuyển ngày...
Đã có lúc ...chia hai......!
(NTU)
Chiêm bao
Mình
vừa trải qua cảm giác tuyệt vọng. Biết cái chết đang đến gần mà cuống
quýt không thể tìm ra lối thoát. Khi hoảng hốt đến tột độ thì tỉnh giấc.
Vã mồ hôi. Lại được biết thế nào là trạng thái của người biết mình
vừa...chết hụt....
Nhưng mọi giấc mơ đều chứa ít nhiều bí ẩn. Mình sắp xếp lại hình ảnh đã trải qua và giải mã nó như thế này.....
Sao không biết quay đầu
Khi chân còn chạm cát?
Cứ nhao ra phía trước
Với chiếc phao dập dành
Quay quắt cùng biển xanh
Để trái tim sũng nước
Lý trí ơi, đừng ướt
Xin vớt hồn lên cao....
Dùng dằng giữa sóng gào
Chát mắt môi vị mặn
Sắp chìm cùng cay đắng
Nhận ra mình chiêm bao!
Thở phào!
Nhưng mọi giấc mơ đều chứa ít nhiều bí ẩn. Mình sắp xếp lại hình ảnh đã trải qua và giải mã nó như thế này.....
Sao không biết quay đầu
Khi chân còn chạm cát?
Cứ nhao ra phía trước
Với chiếc phao dập dành
Quay quắt cùng biển xanh
Để trái tim sũng nước
Lý trí ơi, đừng ướt
Xin vớt hồn lên cao....
Dùng dằng giữa sóng gào
Chát mắt môi vị mặn
Sắp chìm cùng cay đắng
Nhận ra mình chiêm bao!
Thở phào!
Loay hoay
Lọc qua chín tầng mây
Mới thành một đốm nắng
Rụt rè rơi trên tay.
Vùi dưới đất đen dày
Vượt chín tầng địa ngục
Mới tách mầm thành cây.
Ta ở khoảng giữa này
Biết làm sao đủ chín
Những ngọt ngào đắng cay...
Sẽ là rủi hay may
Khi ẩm ương cảm xúc?
Thôi thơ đành loay hoay!
Nhìn
Thôi, em không nhìn ngược
Về bến thời gian đâu
Giữa lao xao sóng nước
Cứ lung linh sắc màu!
Thôi, em không nhìn xuôi
Vượt ra ngoài biên giới
Sợ trời xanh vời vợi
Thấy cánh diều đang bay...
Vâng, em nhìn xuống đất
Để song song dấu giày
Cố khép mình ngay ngắn
Bước theo đường chăng dây.
3/2012 NTU
Mong manh
Anh!
Nỗi nhớ của em dài theo suốt bốn mùa
Đông se sắt đợi xuân về nảy hạt
Hạ nồng nàn giục thu về khao khát
Một khoảng trời...một nỗi nhớ mong manh....
Em biết phía anh vời vợi màu xanh
Em biết phía mình âm u mây xám.
Em biết phía anh tương lai bừng sáng
Em biết phía mình quá khứ mù sương!
Em thắt lòng khi gặp anh trên đường
Mà không dám song hành cùng một bước
Em lùi lại để nhìn anh phía trước
Nâng trên tay những hạt bụi vô tình!
Đi hết câu thơ ta sẽ gặp lại mình
Bao hao khuyết rã rời trong thực tại
Mây vương tóc nhắc đường đời xa ngái
Thả thơ tình ru những bước chông chênh !!!
Nỗi nhớ của em dài theo suốt bốn mùa
Đông se sắt đợi xuân về nảy hạt
Hạ nồng nàn giục thu về khao khát
Một khoảng trời...một nỗi nhớ mong manh....
Em biết phía anh vời vợi màu xanh
Em biết phía mình âm u mây xám.
Em biết phía anh tương lai bừng sáng
Em biết phía mình quá khứ mù sương!
Em thắt lòng khi gặp anh trên đường
Mà không dám song hành cùng một bước
Em lùi lại để nhìn anh phía trước
Nâng trên tay những hạt bụi vô tình!
Đi hết câu thơ ta sẽ gặp lại mình
Bao hao khuyết rã rời trong thực tại
Mây vương tóc nhắc đường đời xa ngái
Thả thơ tình ru những bước chông chênh !!!
Viết cho ngày không anh
Ta xa nhau ngày xuân
Mưa đầy trời giăng mắc
Cố ngăn mình đừng khóc
Anh giờ của người ta!
Ta xa nhau mùa hạ
Nắng rát bỏng bàn chân
Thấy xung quanh là lửa
Em lang thang đầu trần!
Ta xa nhau mùa thu
Ngọn heo may xao xác
Tiếng lá rơi xào xạc
Em thấy mình mộng du!
Ta xa nhau mùa đông
Gió bấc lùa day dứt
Bầu trời màu xám đục
Sương rơi trắng lối về!
Đêm ôm con nằm nghe
Bước anh về sám hối
Bến sông xưa sóng nổi
Thuyền chìm rồi còn đâu!
Bao nhiêu ngày xa nhau
Em quên dần nỗi nhớ
Gấp trang đời dang dở
Không theo ai qua cầu!
Em có lỗi gì đâu
Khi giữ tình yêu cũ...
Anh có lỗi gì đâu
Khi theo tình mới rủ....
Lên chùa nghe tiếng mõ
Thấy lòng thanh thản hơn
Và cảm nhận nỗi buồn
Nhẹ như là số phận!.
(Tặng một người mà mình đã coi như em gái) NTU
Mưa đầy trời giăng mắc
Cố ngăn mình đừng khóc
Anh giờ của người ta!
Ta xa nhau mùa hạ
Nắng rát bỏng bàn chân
Thấy xung quanh là lửa
Em lang thang đầu trần!
Ta xa nhau mùa thu
Ngọn heo may xao xác
Tiếng lá rơi xào xạc
Em thấy mình mộng du!
Ta xa nhau mùa đông
Gió bấc lùa day dứt
Bầu trời màu xám đục
Sương rơi trắng lối về!
Đêm ôm con nằm nghe
Bước anh về sám hối
Bến sông xưa sóng nổi
Thuyền chìm rồi còn đâu!
Bao nhiêu ngày xa nhau
Em quên dần nỗi nhớ
Gấp trang đời dang dở
Không theo ai qua cầu!
Em có lỗi gì đâu
Khi giữ tình yêu cũ...
Anh có lỗi gì đâu
Khi theo tình mới rủ....
Lên chùa nghe tiếng mõ
Thấy lòng thanh thản hơn
Và cảm nhận nỗi buồn
Nhẹ như là số phận!.
(Tặng một người mà mình đã coi như em gái) NTU
Chưa bao giờ ta thuộc về nhau 11:56 14 thg 1 2010Cá nhân4 Lượ
t xem
1
Chưa bao giờ ta thuộc về nhau
Chưa bao giờ ta thuộc về nhau
Dẫu trái đất ba phần tư là biển
Dẫu nắng thắp tới muôn vàn ngọn nến
Biển chẳng thể nào nhạt bớt màu xanh...
Chưa bao giờ ta thuộc về nhau
Nắng đốt hết mình chẳng còn gì để lại
Biển vẫn giấu cho riêng mình hạt muối
Chẳng bao giờ biển cạn hết nước đâu...
Chưa bao giờ ta thuộc về nhau
Nắng khao khát chút bềnh bồng dịu nhẹ
Biển cứ muốn thành cuồng phong mạnh mẽ
Bão tố rồi, dìm nắng xuống thẳm sâu...
Nên chẳng bao giờ ta thuộc về nhau....
NTU2010
Chưa bao giờ ta thuộc về nhau
Dẫu trái đất ba phần tư là biển
Dẫu nắng thắp tới muôn vàn ngọn nến
Biển chẳng thể nào nhạt bớt màu xanh...
Chưa bao giờ ta thuộc về nhau
Nắng đốt hết mình chẳng còn gì để lại
Biển vẫn giấu cho riêng mình hạt muối
Chẳng bao giờ biển cạn hết nước đâu...
Chưa bao giờ ta thuộc về nhau
Nắng khao khát chút bềnh bồng dịu nhẹ
Biển cứ muốn thành cuồng phong mạnh mẽ
Bão tố rồi, dìm nắng xuống thẳm sâu...
Nên chẳng bao giờ ta thuộc về nhau....
NTU2010
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Bởi anh vào rồi anh sẽ lại ra đi
Đau đớn tim em anh có biết vì sao
Bởi chưa bao giờ ta thuộc về nhau...