"Sao anh lại ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết.
Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng không tròn..." (Thơ Phi Tuyết Ba)
***
Anh đừng vội thốt lên lời nói ấy
Bến sông non sao nỡ ép trăng già
Vừa thấp thoáng bóng dáng con thuyền giấy
Đã giục lòng chất những giấc mơ xa...
Ta xòe tay để chạm miền đồng cảm
Cho câu thơ lay khẽ góc tâm hồn
Xin hãy hiểu, phải đâu em lãnh đạm
Mà nắm vào, sợ sập mất hoàng hôn!
Nghe em nhé,
Neo lòng bên trăng khuyết
Nghĩ về nhau
Bằng ý nghĩ thật tròn
Nếu ta mang hai mảnh cong ra ghép
Dẫu thành vòng...
Nhưng rỗng...
Sẽ buồn hơn...
Viết cho một người bạn mà T-U quí trọng.
NTU 112012
Vào một đêm trăng khuyết.
Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng không tròn..." (Thơ Phi Tuyết Ba)
***
Anh đừng vội thốt lên lời nói ấy
Bến sông non sao nỡ ép trăng già
Vừa thấp thoáng bóng dáng con thuyền giấy
Đã giục lòng chất những giấc mơ xa...
Ta xòe tay để chạm miền đồng cảm
Cho câu thơ lay khẽ góc tâm hồn
Xin hãy hiểu, phải đâu em lãnh đạm
Mà nắm vào, sợ sập mất hoàng hôn!
Nghe em nhé,
Neo lòng bên trăng khuyết
Nghĩ về nhau
Bằng ý nghĩ thật tròn
Nếu ta mang hai mảnh cong ra ghép
Dẫu thành vòng...
Nhưng rỗng...
Sẽ buồn hơn...
Viết cho một người bạn mà T-U quí trọng.
NTU 112012
Sao nhà thơ khéo nghĩ
Trả lờiXóaHai nửa ghép lại thành hình tròn trịa, sao lại cứ để ý đến cái rỗng bên trong làm gì...?
Đùa vậy thôi.
Thơ hay lắm
Ồ, hôm nay mới biết cái cảm nhận này của anh.
Trả lờiXóaĐây là một tứ thơ em thích trong các bài đã viết đấy anh ạ.