Từ hai con đường vuông góc
Ngày mỗi ngày, mình lại đến gần nhau
Mây tương tư đã vương nhẹ trên đầu
Gió đồng cảm đã nhuốm màu nhung nhớ...
Em xao động trên con đường xưa đó
Do dự đôi lần trước ngả rẽ đèn xanh
Anh đang đợi em ở khoảng nắng mong manh
Em lùi lại....lo sợ mình say nắng....
Em cố gắng kéo dài thêm khoảng lặng
Để hồn mình mềm mại với giọt mưa
Để trái tim che chắn được gió lùa
Biết ngoái lại và nhìn xa phía trước....
Em đã chọn điểm ngã tư giao cắt
Chẳng có biển rẽ đâu. Đèn đỏ báo phân luồng
Nhìn anh qua, chầm chậm....phía khói sương...
Hạt mưa lạc... hoàng hôn buông tím phố....
"Hạnh phúc là bằng lòng với những gì mình có"
Em nghe chiều buôn buốt trượt qua tay...
Vẹn nguyên một mảnh trăng gầy
Em ôm hao khuyết cho đầy góc riêng!
2172011- NTU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét