Hôm kia. Lúc hơn 9 giờ sáng. Vừa vươn vai ngả
người ra ghế thì chuông điện thoại di động reo. Với tay cầm máy. Một số
lạ. Nếu như đang bận thì Na cũng không nghe đâu.
- Allô.
Không thấy nói gì.
- Alô. Tôi nghe đây.
Vẫn không thấy nói gì.
Na kiên nhẫn hỏi câu cuối cùng trước khi tắt máy.
- A lô. ai đấy ạ
Đầu dây bên kia một giọng đàn ông miền Nam cất lên:
- Chào... em.
Có lẽ anh ta cố nghe Na nói thêm mấy câu để xác định ngôi xưng hô hay sao ấy.
- Vâng. Xin lỗi, anh là ai đấy ạ?
Đầu dây bên kia có đến chục giây im lặng.
Na hơi nhíu mày:
- Alô, anh gọi ai vậy?
Hừm! Na đưa máy ra khỏi tai, rê tay đến nút ngắt. Đúng lúc đó giọng nói lại cất lên, vẻ gấp gáp:
- Đừng. Em ơi....anh..anh gọi nhầm máy....
Rồi chừng như sợ Na tắt máy, anh ta lại tiếp tục nói một cách hối hả:
- Em ơi, em đừng tắt máy. Anh muốn nghe thấy giọng em...
Ngón tay Na dừng lại. Một chút tò mò, Na hỏi:
- Vậy anh là ai? Sao lại gọi vào máy tôi?
- Em à. Anh không biết em là ai. Có lẽ anh bấm lộn số. Anh xin lỗi. Nhưng anh nhớ giọng con gái Hà Nội quá...
Cái giọng miền Nam nặng năng, hơi khó nghe, nhưng Na không nỡ vội tắt máy bởi sự chân thành cô vừa thoáng thấy. Hơi mỉm cười, cô nói:
- Nhưng em không phải con gái Hà Nội...
- Vậy à. Ừ thì là giọng con gái Miền Bắc. Nếu em không bận, em cho anh nói chuyện với em một phút.
Na hơi bất ngờ với lời đề nghị này, cô ngần ngừ không trả lời
- Em à. Anh xa quê lâu rồi. Anh nhớ hoài, nhớ hoài giọng một người con gái Hà Nội đã ba mươi năm không găp lại. Anh đã có nhiều lần ngồi thẫn thờ bấm số vu vơ, cốt chỉ mong được nghe lại giọng nói ấy. Giọng nói con gái miền Bắc.
Na hơi chú ý:
- Và anh bấm ngẫu nhiên vào số máy của em?
- Ừ. Nghe thấy giọng bắc, anh mừng quá. Mấy lần trước anh toàn bấm số nam giới không à...
Na phì cười. Và cô đã nói chuyện hơn hai phút.
Sau đó thì Na cũng quên béng câu chuyện này cho tới 5 giờ chiều nay.
Na đang ở phòng tắm thì cu con gọi:
- Mẹ ơi, mẹ có điện thoại.
Lúc đó ông xã đang ở nhà. Và nghe máy.
Khi Na ra khỏi phòng tắm thì bắt gặp cái quắc mắt của chồng:
- Thằng này là thằng nào?
Na ngớ người:
- Gì ạ?
- Cái thằng vừa gọi điện thoại cho em là thằng nào?
- Làm sao em biết được?
- Thằng miền Nam. Vừa nghe máy đã thấy nó lắp bắp "ủa, không phải em à". Nói năng ấm ớ. Hỏi tên gì, không nói. Hỏi sao quen vợ tôi. Bảo không quen. Hỏi không quen sao gọi. Bảo nhầm số... Thế là thế nào?
Na chợt nhớ ra, vội vã thanh minh.
- Người miền Nam ạ? đúng rồi đấy. Ông ấy nhầm số đấy. Gọi cho em hôm kia rồi.
Chồng Na hậm hực:
- Biết nhầm sao còn gọi? Lại còn hỏi "Ủa, không phải em à?"
Na biết tính chồng. Nếu không giải thích thấu đáo anh ấy sẽ không thể nào yên tâm. Na kể chi tiết cuộc gọi ấy. Chồng Na nghe xong, lên lớp một hồi. Nào là đó là bài vở của quân lừa đảo. Bây giờ nhiều thằng rỗi hơi đi tìm thú chim chuột làm niềm vui. Nào là đàn bà nhẹ dạ thì chết. Nghe lời bịa đặt cứ nghĩ đó là thánh ca. Nào là ảo ảo, thật thật, đùa đùa cợt cợt chính là mầm mống ngoại tình, tan nát gia đình...
Na không dám cãi nửa câu. Nhưng trong đầu cũng thấy bán tin bán nghi.
Cuối cùng chồng Na kết luận:
- Thằng này đích thị là lừa đảo! Tí nữa để anh gọi lại cho nó một trận. Cho nó chừa cái kiểu bố láo ấy đi.
Na im lặng. Không dám phản đối chồng nhưng trong lòng thấy áy náy. Trong thâm tâm, Na có chút cảm nhận chủ quan về cái góc trắc ẩn trong mỗi con người. Thì thôi, không nghe khi người ta gọi nữa là xong, chứ việc gì phải gọi lại để mắng mỏ. Nhỡ đâu sự thật không phải thế thì sao?
Thế là Na cứ thắc thỏm, băn khoăn cho cái người dưng đúng nghĩa người dưng xa lắc ấy. Nửa cầu mong cho ông xã sẽ quên không gọi. Nửa lại mong anh ta đúng là kẻ vớ vẩn, để không oan ức, hẫng hụt trước những lời lẽ buộc tội được trút ra...
Lan man mãi, cuối cùng Na quay lại trách bản thân mình. Biết thế, đừng bắt máy.
- Allô.
Không thấy nói gì.
- Alô. Tôi nghe đây.
Vẫn không thấy nói gì.
Na kiên nhẫn hỏi câu cuối cùng trước khi tắt máy.
- A lô. ai đấy ạ
Đầu dây bên kia một giọng đàn ông miền Nam cất lên:
- Chào... em.
Có lẽ anh ta cố nghe Na nói thêm mấy câu để xác định ngôi xưng hô hay sao ấy.
- Vâng. Xin lỗi, anh là ai đấy ạ?
Đầu dây bên kia có đến chục giây im lặng.
Na hơi nhíu mày:
- Alô, anh gọi ai vậy?
Hừm! Na đưa máy ra khỏi tai, rê tay đến nút ngắt. Đúng lúc đó giọng nói lại cất lên, vẻ gấp gáp:
- Đừng. Em ơi....anh..anh gọi nhầm máy....
Rồi chừng như sợ Na tắt máy, anh ta lại tiếp tục nói một cách hối hả:
- Em ơi, em đừng tắt máy. Anh muốn nghe thấy giọng em...
Ngón tay Na dừng lại. Một chút tò mò, Na hỏi:
- Vậy anh là ai? Sao lại gọi vào máy tôi?
- Em à. Anh không biết em là ai. Có lẽ anh bấm lộn số. Anh xin lỗi. Nhưng anh nhớ giọng con gái Hà Nội quá...
Cái giọng miền Nam nặng năng, hơi khó nghe, nhưng Na không nỡ vội tắt máy bởi sự chân thành cô vừa thoáng thấy. Hơi mỉm cười, cô nói:
- Nhưng em không phải con gái Hà Nội...
- Vậy à. Ừ thì là giọng con gái Miền Bắc. Nếu em không bận, em cho anh nói chuyện với em một phút.
Na hơi bất ngờ với lời đề nghị này, cô ngần ngừ không trả lời
- Em à. Anh xa quê lâu rồi. Anh nhớ hoài, nhớ hoài giọng một người con gái Hà Nội đã ba mươi năm không găp lại. Anh đã có nhiều lần ngồi thẫn thờ bấm số vu vơ, cốt chỉ mong được nghe lại giọng nói ấy. Giọng nói con gái miền Bắc.
Na hơi chú ý:
- Và anh bấm ngẫu nhiên vào số máy của em?
- Ừ. Nghe thấy giọng bắc, anh mừng quá. Mấy lần trước anh toàn bấm số nam giới không à...
Na phì cười. Và cô đã nói chuyện hơn hai phút.
Sau đó thì Na cũng quên béng câu chuyện này cho tới 5 giờ chiều nay.
Na đang ở phòng tắm thì cu con gọi:
- Mẹ ơi, mẹ có điện thoại.
Lúc đó ông xã đang ở nhà. Và nghe máy.
Khi Na ra khỏi phòng tắm thì bắt gặp cái quắc mắt của chồng:
- Thằng này là thằng nào?
Na ngớ người:
- Gì ạ?
- Cái thằng vừa gọi điện thoại cho em là thằng nào?
- Làm sao em biết được?
- Thằng miền Nam. Vừa nghe máy đã thấy nó lắp bắp "ủa, không phải em à". Nói năng ấm ớ. Hỏi tên gì, không nói. Hỏi sao quen vợ tôi. Bảo không quen. Hỏi không quen sao gọi. Bảo nhầm số... Thế là thế nào?
Na chợt nhớ ra, vội vã thanh minh.
- Người miền Nam ạ? đúng rồi đấy. Ông ấy nhầm số đấy. Gọi cho em hôm kia rồi.
Chồng Na hậm hực:
- Biết nhầm sao còn gọi? Lại còn hỏi "Ủa, không phải em à?"
Na biết tính chồng. Nếu không giải thích thấu đáo anh ấy sẽ không thể nào yên tâm. Na kể chi tiết cuộc gọi ấy. Chồng Na nghe xong, lên lớp một hồi. Nào là đó là bài vở của quân lừa đảo. Bây giờ nhiều thằng rỗi hơi đi tìm thú chim chuột làm niềm vui. Nào là đàn bà nhẹ dạ thì chết. Nghe lời bịa đặt cứ nghĩ đó là thánh ca. Nào là ảo ảo, thật thật, đùa đùa cợt cợt chính là mầm mống ngoại tình, tan nát gia đình...
Na không dám cãi nửa câu. Nhưng trong đầu cũng thấy bán tin bán nghi.
Cuối cùng chồng Na kết luận:
- Thằng này đích thị là lừa đảo! Tí nữa để anh gọi lại cho nó một trận. Cho nó chừa cái kiểu bố láo ấy đi.
Na im lặng. Không dám phản đối chồng nhưng trong lòng thấy áy náy. Trong thâm tâm, Na có chút cảm nhận chủ quan về cái góc trắc ẩn trong mỗi con người. Thì thôi, không nghe khi người ta gọi nữa là xong, chứ việc gì phải gọi lại để mắng mỏ. Nhỡ đâu sự thật không phải thế thì sao?
Thế là Na cứ thắc thỏm, băn khoăn cho cái người dưng đúng nghĩa người dưng xa lắc ấy. Nửa cầu mong cho ông xã sẽ quên không gọi. Nửa lại mong anh ta đúng là kẻ vớ vẩn, để không oan ức, hẫng hụt trước những lời lẽ buộc tội được trút ra...
Lan man mãi, cuối cùng Na quay lại trách bản thân mình. Biết thế, đừng bắt máy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét