Dằn lòng thức đợi bình minh
Để hạnh phúc không thể tan như khói
Sao người hiểu những điều ta không nói
Thu vàng rơi...một giọt nắng vô tình?
Ta vay tiếng chuông chùa cho quá khứ hồi sinh
Hát ru mình bằng câu thơ hoài niệm
Cho say ngủ những giấc mơ chưa bao giờ mầu nhiệm
Gánh ân tình... nặng lắm, chẳng trở vai...!
Thơ ta viết cho mình, hay ta viết cho ai
Cũng thành cây gậy chống
Mượn sự đồng cảm của người dưng ta tết làm cánh võng
Một thoáng giữa cuộc đời....
Hồn nghiêng ngả chơi vơi.....
Để hạnh phúc không thể tan như khói
Sao người hiểu những điều ta không nói
Thu vàng rơi...một giọt nắng vô tình?
Ta vay tiếng chuông chùa cho quá khứ hồi sinh
Hát ru mình bằng câu thơ hoài niệm
Cho say ngủ những giấc mơ chưa bao giờ mầu nhiệm
Gánh ân tình... nặng lắm, chẳng trở vai...!
Thơ ta viết cho mình, hay ta viết cho ai
Cũng thành cây gậy chống
Mượn sự đồng cảm của người dưng ta tết làm cánh võng
Một thoáng giữa cuộc đời....
Hồn nghiêng ngả chơi vơi.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét