Viết về người có hoàn cảnh đặc biệt
Người đàn bà ấy ngồi nhìn ra cửa sổ
Không ngắm bóng mình trong gương
Lơ đãng hay đăm chiêu thả hồn vào gió
Đuổi theo những mộng mị vô thường....?
Bất giác đưa tay vuốt tóc
Nỗi buồn theo sợi rụng xuống vai
Nén nhẹ tiếng thở dài
Chị nhặt tóc lên vo cho tròn lại.
Những chấn song đã mòn bóng vết thời gian
Cái dáng ngồi vẫn không hề thay đổi
Những đắm đuối, những trở trăn, những dạn dày, nông nổi
Chị từng gói vào thơ để bay ra với mặt trời...
Nếu không có những ngày đếm giá trị Tự Do
Liệu chị có biết mình còn vùng ánh sáng?
Nếu không có một cuộc đời ảm đạm
Liệu có thoát thai không những con chữ, hình hài?
Em tiếc cho những muộn mằn còn sót lại chị ơi
Chiều chầm chậm ôm bờ vai mòn mỏi
Người đàn bà ấy đã soi gương trong bóng tối
Thắp lên cho mình một ngọn nến bình yên....
Chút chia sẻ này, xin chị nhận từ em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét