Hôm nào mẹ về cũng là Đức chạy ra mở cổng,
nhoẻn miệng cười khoe hai chiếc răng bàn cuốc cùng với lời reo rõ to "
A, mẹ về". Mẹ vô cùng quen thuộc với dáng người ấy, miệng cười ấy, tiếng
reo ấy.
Thế mà hôm nay Đức đón mẹ không vồ vập như mọi khi, mặt buồn thiu. Thay vì Đức sà vào mẹ, mẹ sà xuống với Đức:
- Có chuyện gì vậy con yêu? Sao con buồn thế? Nói cho mẹ biết xem nào...
Đức xị mặt, nói như sắp khóc:
- Con phá sản rồi!
- Ôi trời.... Mẹ không nhịn được cười... Đúng là mẹ vô duyên quá, nhưng quả thật mẹ không nhịn được khi con nói thế.
Con vùng vằng đi vào phòng khách, dỗi hờn ngồi xuống ghế.
- Hôm nay con mổ lợn rồi...
- À thế à. Thế con lợn của con được bao nhiêu kg? Thế làm sao lại phá sản?
Thì
ra chiều nay, lúc bố còn ở nhà, Đức xin bố được đập lợn đất. Đức thích
một chiếc xe đạp địa hình. Hồi trước khi Đức mới tập đi xe đạp, các bạn
đều tập bằng xe mi - ni, nhưng bố sợ con ngã nên mua cho Đức một chiếc
xe thiếu nhi cho dễ tập. Đức tập nhanh lắm, chỉ một buổi là đã đi được
rồi. Bây giờ Đức học lớp 4, cái xe ấy nhỏ quá, Đức chẳng thích đi nữa.
Đức bảo cho em Nhím, em Hà nhà dì Minh tập đi. Nhưng chú Dương nhà dì
Minh nói: "Ôi dào! Giờ ai còn tập xe đạp nữa, có tập thì tập ô tô
thôi". Chán chú Dương thế không biết, làm Đức cụt mất cả hứng. Nhưng mà
chú nói cũng đúng thôi, hai em nhà chú đều học trường quốc tế, bố mẹ đều
đưa đón bằng ô tô cả. Mà mẹ cũng không muốn mua xe cho Đức đâu, vì Đức
cũng luôn có người đưa đón đi học rồi mà. Cho nên khi Đức xin mẹ mua
xe, mẹ bảo :
- Thôi, con đi đâu đến đâu mà mua xe. Với lại mẹ hết tiền rồi...
Mắt Đức long lanh:
- Chỉ cần mẹ đồng ý thôi, con có tiền rồi. Con đi xe đạp là con tập thể dục mà.
Mẹ biết Đức nghĩ đến con lợn đất. Nhưng mà mẹ đang bận cái gì ý, nên mẹ chẳng lưu tâm đến chuyện này.
Lúc
chiều, anh Việt giúp Đức mổ lợn. Ái chà, con lợn của Đức béo ghê. Được
những 925 nghìn đồng. Những đồng tiền xu 5000, 2000 vàng choé , mới
tinh. Con lợn này Đức nuôi lâu lắm rồi. Các con lợn khác đã mổ từ lâu,
nhưng con này thì để mãi, vì Đức thích tiền xu lắm. Nếu có đồng tiền
giấy nào là Đức nằn nèo xin đổi xu bằng được, kể cả 5 chục hay 1 trăm
Đức cũng chỉ cần lấy 1, 2 đồng xu, còn đâu cho nợ hết.
Mẹ
nhớ hình ảnh Đức trịnh trọng, nâng niu thả từng đồng xu vào lợn rồi lắc
lắc cho nó kêu với một kỳ vọng thơ ngây trong sáng vô cùng. Đức bảo đây
là tài sản khổng lồ của con. Bao giờ con mổ lợn thì sẽ mời tất cả mọi
người đến ăn liên hoan này, xong rồi con dùng tiền ấy để cưới vợ này,
đóng cổ phần cho bố này
( nghe lỏm chuyện của bố mà)
Cả
nhà hay trêu Đức, nhất là bố. Có lần bố bảo Đức mổ lợn cho bố vay vì
công ty bố dạo này khó khăn quá, ít nữa bố trả gấp 100 lần.... Đức không
nghe, bảo: " nhỡ công ty làm ăn thua lỗ thì bố lấy gì trả nợ cho
con"...
Đếm mãi mới xong tiền, Đức phấn khởi bê rổ tiền vào phòng bố:
- Bố ơi, con lợn của con được 950 000. Có đủ tiền mua xe không bố.
Bố đang thắt calavat, không quay lại mà chỉ nhìn con qua gương:
- Ờ, đủ.
- Bố đi mua cho con nhé. Con thích xe màu xanh.
Bố quay ra, nhìn thấy rổ tiền xu, kêu lên:
-Ồ, tiền này không mua được.
Đức ngơ ngác:
- Sao ạ?
- Giờ ai người ta dùng tiền xu...
Đức thất vọng ngỡ ngàng:
- Thế đây không phải là tiền ạ?
Chẳng ai như bố, chẳng để ý đến thái độ của con:
- Là tiền, nhưng tiền này giờ không tiêu được, chỉ mang đi bán đồng nát thôi...
Đức thẫn thờ sắp khóc. Lúc ấy bố mới nghĩ ra để an ủi con:
- Không sao, không cần tiền này nữa, bố vẫn mua cho con xe đạp mà. Mua xe thật đẹp. Nhưng mà phải để mai. Bây giờ bố phải đi đã.
Bố đi rồi, Đức nước mắt vòng quanh. Thấy mẹ về chỉ lững thững ra mở cổng thôi.
Mẹ
ôm Đức vào lòng. Mẹ đọc thấy sự thất vọng tràn trề trong mắt Đức. Bởi
mẹ đã chứng kiến con từng nâng niu, từng chăm chút, từng nuôi dưỡng niềm
tin bằng những đồng xu nhỏ...
Thương Đức quá, mẹ bảo :
- Bố trêu con đấy. Tiền này vẫn mua được mà.
Đức dè dặt hỏi:
- Thật không hả mẹ
- Thật chứ. Mai mẹ sẽ mang tiền này đi với bố mua xe cho con. Con thích xe màu xanh phải không?
Đức gật đầu, nhưng mẹ vẫn thấy Đức không vui.
Ừ,
mẹ cũng thấy không vui. Những hy vọng được cần mẫn thắp lên hàng ngày,
chỉ cần một sự vô tâm tí xíu thôi cũng làm niềm tin bị thương tổn, mặc
dù sự vô tâm không phải là bản chất, mặc dù yêu thương rất nhiều nhưng
chỉ thiếu một chút tinh tế mà thôi....
Con lợn đất để nguyên chứa đựng cả một trời mơ ước.
Khi lợn đất không còn, niềm tin cũng tung toé như những đồng xu...
Vậy thì cố gắng giữ, đừng đập vỡ.
Hình như mẹ lại "lắm chuyện" rồi
....
Thôi đành phải thốt: Thơ hay nhưng buồn!