Anh dốc cả nửa mùa thu
Nhốt vào cõi hạ, cầm tù heo may
Vẫy vùng nắng, vẫy vùng mây
Mệt nhoài với khoảng vơi đầy hờn ghen!
Em treo nhẫn nhịn làm rèm
Khung cửa nhỏ, khoảng trời quen. Cánh diều
Sợi dây ràng buộc thương yêu
Chẳng mong tháo bỏ, bởi chiều đã loang.
Vẩn vơ nhìn những lá vàng
Đếm xem mấy chiếc rơi ngang trong ngày
Gió về, bao cánh lá xoay
Chợt nghe xao xác hương bay giữa mùa...
Cái vầng trăng của ngày xưa
Bây giờ đã khuyết cho vừa nét môi
Nửa như mím, nửa như cười
Đang trôi lặng lẽ bên trời,
Cùng anh.
Bồng bềnh, diệu vợi, mong manh...
Bao giờ em mới trở thành chính em ?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét