HẠ
Oi nồng mà cứ lặng im
Là trong lòng Hạ đang ghìm bão giông
Để rồi òa vỡ thinh không
Mưa đan, chớp giật, sấm lồng vòm cao
Khi vùi thực để chiêm bao
Là em cũng giấu cồn cào vào... câm!
Để cho buồn hóa thành trầm
Tâm hồn trầy xước cũng thầm lên hương.
Hạ lùa nắng lóa mặt đường
Nướng cong những mảng rêu tường xanh đen
Em đưa tay kéo lại rèm
Lắng nghe khe khẽ bên thềm, lá sa!
Ước mình như Hạ, giá mà
Sau kìm, sau nén, là ta vẫy vùng
Nhưng không là Hạ, cũng mừng
Được bình yên với tận cùng cõi riêng
Mượn thơ, lần chữ, em thiền
Thỉnh chuông tự tại, muộn phiền tự tan
Khắc vào đây, vết thời gian
Nắng mang mang nắng, chiều mang mang chiều...
7/2014 Viết cho tháng 7
Người theo dõi
Danh sách Blog của Tôihttp://8khung.blogspot.com/
Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014
Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014
Ta cầm tay dắt mùa đi
Nhịp mùa thu vừa mới bắc
Sóng trầm tư đã dần lan
Soi trong dòng xanh văn vắt
Lửng lơ mấy chiếc lá vàng
Sóng trầm tư đã dần lan
Soi trong dòng xanh văn vắt
Lửng lơ mấy chiếc lá vàng
Tựa vào chiều cong ký ức
Thấy sông đã chảy hiền hòa
Quờ tay ôm vào đời thực
Bãi bờ đã lắng phù sa
Thấy sông đã chảy hiền hòa
Quờ tay ôm vào đời thực
Bãi bờ đã lắng phù sa
Ta đứng giữa vùng nắng nhạt
Nghe tim đập nhịp nhu mì
Khép hồn chìm trong khuông nhạc
Lặng rồi những nốt sân si
Nghe tim đập nhịp nhu mì
Khép hồn chìm trong khuông nhạc
Lặng rồi những nốt sân si
Mùa rơi xuống vai xuống tóc
Ta cầm tay dắt mùa đi...
Ta cầm tay dắt mùa đi...
NTU 3/8/2014
Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014
Bài thơ không đặt tên
Anh dốc cả nửa mùa thu
Nhốt vào cõi hạ, cầm tù heo may
Vẫy vùng nắng, vẫy vùng mây
Mệt nhoài với khoảng vơi đầy hờn ghen!
Em treo nhẫn nhịn làm rèm
Khung cửa nhỏ, khoảng trời quen. Cánh diều
Sợi dây ràng buộc thương yêu
Chẳng mong tháo bỏ, bởi chiều đã loang.
Vẩn vơ nhìn những lá vàng
Đếm xem mấy chiếc rơi ngang trong ngày
Gió về, bao cánh lá xoay
Chợt nghe xao xác hương bay giữa mùa...
Cái vầng trăng của ngày xưa
Bây giờ đã khuyết cho vừa nét môi
Nửa như mím, nửa như cười
Đang trôi lặng lẽ bên trời,
Cùng anh.
Bồng bềnh, diệu vợi, mong manh...
Bao giờ em mới trở thành chính em ?!
NÓI VỚI HAI NGƯỜI
Đã có ngày lá xanh
Đã có ngày đơm nụ
Thì thời gian sẽ phủ
Màu chín lên quả lành...
***
Em chưa bao giờ để mắc lỗi với anh
Ngoài một góc nhỏ mong manh cho câu thơ quẫy đạp
Trái tim em, nhịp đập đâu có khác
Chỉ đôi lúc tâm hồn đi lệch sóng giao thoa
Chiếc lưới trách nhiệm, tình thương trùm lên hết ngôi nhà
Em yên ổn và chúng ta yên ổn
Đừng mất công canh giữ gắt gao, đừng lo ai bỏ trốn
Cánh bướm vàng, xa được mấy vòng bay?
Cái hiện thực là cái có trong tay
Cái ảo vọng là cái xây bằng gió
Cánh cửa lãng mạn một vài lần khép mở
Cho đam mê chao liệng cánh chim trời.
Em sống riêng em, chỉ từng ấy đó thôi
Thế là đủ cả một đời trú ngụ
Em cắt gọt, em gánh gồng câu chữ
Em trở trăn, em cũng tự cân bằng.
Trái bóng này tròn trịa những tháng năm
Bởi trong lòng được nén căng, rất chặt
Nên có thể lăn tròn trên mặt đất
Bỏ qua những vết hằn, mặc kệ những đòng đưa...
***
Sẩy sàng, đong nắng, đổi mưa
Tảo tần gieo hạt, gọi mùa hồi sinh
Niềm tin ở cõi tâm linh
Niềm tin đi ngược phía mình, chở che...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)